Tran_proxy24h
Nhân Viên
Bên chiếc nôi trắng tinh, một bà mẹ trẻ đang chìm vào giấc ngủ say sưa sau một đêm dài vất vả. Cô chỉ vừa mới chợp mắt được vài giờ sau khi dỗ cho đứa con nhỏ của mình ngủ thiếp đi.
Những tiếng khóc đêm, những giấc ngủ chập chờn và sự mệt mỏi vô tận đã in hằn dấu ấn lên khuôn mặt cô. Quầng thâm mắt như muốn nhấn chìm đôi mắt cô trước kia từng sáng long lanh. Tóc cô rối bù và dính bết bởi sữa trớ của con.
Cô nằm đó, thở đều đều, nhưng tâm trí vẫn còn vẩn vơ. Những suy nghĩ như một đàn ong vắt vẻo trong đầu cô, không ngừng nhắc nhở cô về những hy sinh và vất vả mà cô phải trải qua từ khi làm mẹ.
Những buổi tối cô phải thức trắng đêm dỗ con ngủ. Những sáng sớm cô phải lật đật thay tã và cho con bú. Những lần cô phải gác lại công việc và sở thích của mình để chăm sóc cho con.
Cô không hối hận về những hy sinh đó, nhưng cô không thể phủ nhận rằng chúng đã khiến cô mệt mỏi và đôi khi cảm thấy chực trào nước mắt. Cô nhớ lại thời điểm trước kia khi cô có thể ngủ một giấc trọn vẹn và tự do làm những gì mình thích.
Nhưng khi cô nhìn xuống thiên thần nhỏ đang say ngủ trong nôi, mệt mỏi của cô tan biến như băng mỏng. Cô biết rằng mọi hy sinh đều xứng đáng, vì cô có một món quà quý giá là con mình.
Và rồi, khi những tiếng khóc nhỏ phát ra từ nôi, cô lại mỉm cười dịu dàng và đứng dậy. Cô biết rằng đêm dài vẫn chưa kết thúc, nhưng cô cũng biết rằng tình yêu của cô dành cho con mình sẽ luôn chiến thắng sự mệt mỏi.
Những tiếng khóc đêm, những giấc ngủ chập chờn và sự mệt mỏi vô tận đã in hằn dấu ấn lên khuôn mặt cô. Quầng thâm mắt như muốn nhấn chìm đôi mắt cô trước kia từng sáng long lanh. Tóc cô rối bù và dính bết bởi sữa trớ của con.
Cô nằm đó, thở đều đều, nhưng tâm trí vẫn còn vẩn vơ. Những suy nghĩ như một đàn ong vắt vẻo trong đầu cô, không ngừng nhắc nhở cô về những hy sinh và vất vả mà cô phải trải qua từ khi làm mẹ.
Những buổi tối cô phải thức trắng đêm dỗ con ngủ. Những sáng sớm cô phải lật đật thay tã và cho con bú. Những lần cô phải gác lại công việc và sở thích của mình để chăm sóc cho con.
Cô không hối hận về những hy sinh đó, nhưng cô không thể phủ nhận rằng chúng đã khiến cô mệt mỏi và đôi khi cảm thấy chực trào nước mắt. Cô nhớ lại thời điểm trước kia khi cô có thể ngủ một giấc trọn vẹn và tự do làm những gì mình thích.
Nhưng khi cô nhìn xuống thiên thần nhỏ đang say ngủ trong nôi, mệt mỏi của cô tan biến như băng mỏng. Cô biết rằng mọi hy sinh đều xứng đáng, vì cô có một món quà quý giá là con mình.
Và rồi, khi những tiếng khóc nhỏ phát ra từ nôi, cô lại mỉm cười dịu dàng và đứng dậy. Cô biết rằng đêm dài vẫn chưa kết thúc, nhưng cô cũng biết rằng tình yêu của cô dành cho con mình sẽ luôn chiến thắng sự mệt mỏi.


