9Proxy-Asia
Nhân Viên
Trong mê cung giá lạnh và u ám của nỗi đau, một khoảng trống to lớn đã ngự trị trong trái tim tôi. Bạn thân yêu của tôi đã rời khỏi trần thế, và sự mất mát ấy giống như một tảng đá nặng nề đè lên tôi.
Ngày định mệnh ấy, khi tin dữ đến, tôi đã chết lặng. Nhịp tim tôi dường như dừng lại, và thế giới xung quanh tôi sụp đổ. Cảm giác tội lỗi và hối hận như những mũi kim đâm vào linh hồn tôi. Tại sao tôi lại không thể dành nhiều thời gian hơn cho bạn khi bạn còn sống?
Là một người bạn thân thiết, tôi biết rằng bạn đang đau khổ trong những ngày cuối đời. Tôi muốn đến bên cạnh bạn, nắm tay bạn và cho bạn biết rằng tôi luôn ở đó. Nhưng số phận lại trớ trêu thay. Tôi bị mắc kẹt ở một đất nước xa xôi, bị chia cách với bạn bởi những đại dương mênh mông.
Ngày qua ngày, tôi vật lộn với cảm giác bất lực. Tôi muốn bay về quê nhà, để được nhìn thấy bạn một lần cuối, để nói lời tạm biệt. Nhưng mỗi lần tôi cố gắng, thì lại có một trở ngại mới xuất hiện. Lệnh cấm đi lại, những chuyến bay bị hủy và những vấn đề về visa đã khiến tôi không thể trở về.
Nỗi đau mất mát ngày càng giày vò tôi. Tôi nhớ những tiếng cười sảng khoái, những cuộc trò chuyện thâu đêm và sự đồng cảm đặc biệt mà chúng tôi đã chia sẻ. Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ có thể thay thế bạn, nhưng tôi cũng biết rằng bạn sẽ muốn tôi tiếp tục sống, sống thật trọn vẹn thay cho cả hai chúng tôi.
Với một trái tim nặng trĩu, tôi chấp nhận sự thật rằng tôi sẽ không thể về thăm bạn. Nhưng tôi hứa sẽ mang theo ký ức của bạn trong trái tim mình mãi mãi. Tôi sẽ sống cuộc đời của mình theo cách mà bạn sẽ tự hào, và tôi sẽ kể những câu chuyện về bạn cho thế giới biết, để di sản của bạn tiếp tục được truyền tải qua nhiều thế hệ.
Bạn ơi, hãy yên nghỉ. Mặc dù tôi không thể có mặt ở đó, nhưng tình yêu và sự nhớ nhung của tôi sẽ luôn đồng hành cùng bạn trên hành trình mới.
Ngày định mệnh ấy, khi tin dữ đến, tôi đã chết lặng. Nhịp tim tôi dường như dừng lại, và thế giới xung quanh tôi sụp đổ. Cảm giác tội lỗi và hối hận như những mũi kim đâm vào linh hồn tôi. Tại sao tôi lại không thể dành nhiều thời gian hơn cho bạn khi bạn còn sống?
Là một người bạn thân thiết, tôi biết rằng bạn đang đau khổ trong những ngày cuối đời. Tôi muốn đến bên cạnh bạn, nắm tay bạn và cho bạn biết rằng tôi luôn ở đó. Nhưng số phận lại trớ trêu thay. Tôi bị mắc kẹt ở một đất nước xa xôi, bị chia cách với bạn bởi những đại dương mênh mông.
Ngày qua ngày, tôi vật lộn với cảm giác bất lực. Tôi muốn bay về quê nhà, để được nhìn thấy bạn một lần cuối, để nói lời tạm biệt. Nhưng mỗi lần tôi cố gắng, thì lại có một trở ngại mới xuất hiện. Lệnh cấm đi lại, những chuyến bay bị hủy và những vấn đề về visa đã khiến tôi không thể trở về.
Nỗi đau mất mát ngày càng giày vò tôi. Tôi nhớ những tiếng cười sảng khoái, những cuộc trò chuyện thâu đêm và sự đồng cảm đặc biệt mà chúng tôi đã chia sẻ. Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ có thể thay thế bạn, nhưng tôi cũng biết rằng bạn sẽ muốn tôi tiếp tục sống, sống thật trọn vẹn thay cho cả hai chúng tôi.
Với một trái tim nặng trĩu, tôi chấp nhận sự thật rằng tôi sẽ không thể về thăm bạn. Nhưng tôi hứa sẽ mang theo ký ức của bạn trong trái tim mình mãi mãi. Tôi sẽ sống cuộc đời của mình theo cách mà bạn sẽ tự hào, và tôi sẽ kể những câu chuyện về bạn cho thế giới biết, để di sản của bạn tiếp tục được truyền tải qua nhiều thế hệ.
Bạn ơi, hãy yên nghỉ. Mặc dù tôi không thể có mặt ở đó, nhưng tình yêu và sự nhớ nhung của tôi sẽ luôn đồng hành cùng bạn trên hành trình mới.