Bảo Anh em ơi... Tiếc quá!
Anh em mình đã từng gắn bó bên nhau,
Chia sẻ tiếng cười, lau nước mắt nhạt nhòa.
Nhưng số phận trớ trêu, chia xa bất ngờ,
Để lại trong tim nỗi tiếc tràn bờ.
Ngày gặp lại, chẳng còn như thuở nào,
Anh em mình đã lạc lối giữa dòng đời.
Những kỷ niệm xưa nay chỉ còn là hoài,
Để lại trong lòng nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Tiếc quá bảo anh em ơi,
Bao hoài bão, ước mơ giờ hóa hư không.
Tiếc những ngày tháng bên nhau,
Giờ chỉ còn lại nỗi nhớ khôn cùng.
Tiếc thay, thời gian không thể quay lại,
Để chúng ta hàn gắn lại tình xưa.
Anh em mình giờ như hai đường thẳng song song,
Không còn giao điểm, chỉ còn nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Ước gì đất trời cho phép anh em mình quay trở lại,
Để được sửa chữa những sai lầm đã qua.
Ước gì anh em mình vẫn bên nhau,
Cùng nhau đi đến hết con đường đời.
Nhưng tất cả chỉ là ước mơ,
Thực tại vẫn là nỗi tiếc nuối vô bờ.
Bảo anh em ơi... Tiếc quá!
Anh em mình đã không còn như trước đây nữa.
Anh em mình đã từng gắn bó bên nhau,
Chia sẻ tiếng cười, lau nước mắt nhạt nhòa.
Nhưng số phận trớ trêu, chia xa bất ngờ,
Để lại trong tim nỗi tiếc tràn bờ.
Ngày gặp lại, chẳng còn như thuở nào,
Anh em mình đã lạc lối giữa dòng đời.
Những kỷ niệm xưa nay chỉ còn là hoài,
Để lại trong lòng nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Tiếc quá bảo anh em ơi,
Bao hoài bão, ước mơ giờ hóa hư không.
Tiếc những ngày tháng bên nhau,
Giờ chỉ còn lại nỗi nhớ khôn cùng.
Tiếc thay, thời gian không thể quay lại,
Để chúng ta hàn gắn lại tình xưa.
Anh em mình giờ như hai đường thẳng song song,
Không còn giao điểm, chỉ còn nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Ước gì đất trời cho phép anh em mình quay trở lại,
Để được sửa chữa những sai lầm đã qua.
Ước gì anh em mình vẫn bên nhau,
Cùng nhau đi đến hết con đường đời.
Nhưng tất cả chỉ là ước mơ,
Thực tại vẫn là nỗi tiếc nuối vô bờ.
Bảo anh em ơi... Tiếc quá!
Anh em mình đã không còn như trước đây nữa.