Tạ Văn Tuyên
Nhân Viên
Trong căn nhà nhỏ ấm áp, có một tiểu thư bé bỏng tên là Anya. Dù mới chỉ chập chững biết đi, nhưng Anya đã sở hữu khả năng dỗi hờn siêu phàm.
Mỗi khi không được như ý, đôi mắt to tròn của Anya sẽ ngấn lệ, môi cong xuống thành hình chữ U, như thể cả thế giới đang chống lại cô bé vậy. Cơn dỗi hờn ấy có thể kéo dài hàng giờ, khiến mọi người xung quanh bó tay vô策.
Một buổi sáng nọ, Anya thức dậy với tâm trạng không vui. Cô bé muốn chơi với chú gấu bông yêu thích, nhưng nó lại không ở trong tầm với. Lặng lẽ lén vào phòng ba mẹ, Anya tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy chú gấu bông thân thương.
Đỉnh điểm của sự bực tức bùng nổ khi Anya phát hiện ra chú gấu bông đã bị chú chó con nghịch ngợm cắn rách. Nước mắt tuôn rơi như thác, Anya chạy ra phòng khách và nằm lăn ra sàn, không chịu nín.
Bà nội đến an ủi đứa cháu gái bé bỏng, nhưng Anya nhất quyết không chịu nghe lời. Cô bé chỉ ngồi khóc thút thít, môi vẫn cong xuống thành hình chữ U quen thuộc.
Thấy đứa cháu gái cứng đầu, bà nội chỉ còn cách bế Anya vào lòng và hát một bài hát ru êm dịu. Dần dần, cơn dỗi hờn của Anya cũng dịu xuống, đôi mắt ngấn lệ khép lại và chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi bà nội đặt Anya xuống giường, cô bé lại mở mắt, mắt vẫn còn ửng đỏ. Nhưng lần này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Anya đã xuất hiện một nụ cười lém lỉnh.
Có vẻ như cơn dỗi hờn của Anya chỉ để được mọi người yêu thương và quan tâm nhiều hơn. Cô bé biết rằng cứ khóc một lần, cô bé sẽ luôn được vỗ về, an ủi và bù đắp gấp bội.
Thế nên, bé ny Anya vẫn cứ thường xuyên dỗi hờn. Nhưng với sự yêu thương vô bờ bến của gia đình, cơn dỗi hờn ấy cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống đầy ắp tiếng cười của cô bé.
Mỗi khi không được như ý, đôi mắt to tròn của Anya sẽ ngấn lệ, môi cong xuống thành hình chữ U, như thể cả thế giới đang chống lại cô bé vậy. Cơn dỗi hờn ấy có thể kéo dài hàng giờ, khiến mọi người xung quanh bó tay vô策.
Một buổi sáng nọ, Anya thức dậy với tâm trạng không vui. Cô bé muốn chơi với chú gấu bông yêu thích, nhưng nó lại không ở trong tầm với. Lặng lẽ lén vào phòng ba mẹ, Anya tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy chú gấu bông thân thương.
Đỉnh điểm của sự bực tức bùng nổ khi Anya phát hiện ra chú gấu bông đã bị chú chó con nghịch ngợm cắn rách. Nước mắt tuôn rơi như thác, Anya chạy ra phòng khách và nằm lăn ra sàn, không chịu nín.
Bà nội đến an ủi đứa cháu gái bé bỏng, nhưng Anya nhất quyết không chịu nghe lời. Cô bé chỉ ngồi khóc thút thít, môi vẫn cong xuống thành hình chữ U quen thuộc.
Thấy đứa cháu gái cứng đầu, bà nội chỉ còn cách bế Anya vào lòng và hát một bài hát ru êm dịu. Dần dần, cơn dỗi hờn của Anya cũng dịu xuống, đôi mắt ngấn lệ khép lại và chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi bà nội đặt Anya xuống giường, cô bé lại mở mắt, mắt vẫn còn ửng đỏ. Nhưng lần này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Anya đã xuất hiện một nụ cười lém lỉnh.
Có vẻ như cơn dỗi hờn của Anya chỉ để được mọi người yêu thương và quan tâm nhiều hơn. Cô bé biết rằng cứ khóc một lần, cô bé sẽ luôn được vỗ về, an ủi và bù đắp gấp bội.
Thế nên, bé ny Anya vẫn cứ thường xuyên dỗi hờn. Nhưng với sự yêu thương vô bờ bến của gia đình, cơn dỗi hờn ấy cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống đầy ắp tiếng cười của cô bé.