Trong màn đêm đen kịt của một khu rừng rậm, một đơn vị lính Nga lạc lối và cô độc. Cái lạnh thấu xương băng qua xương tủy của họ, và những lời thì thầm của cơn gió rít qua cây cối tạo thành một bản giao hưởng đáng sợ. Họ là những kẻ đào ngũ, những người đã trốn khỏi cuộc chiến tàn khốc ở Ukraine.
Chỉ huy đơn vị, một người đàn ông trẻ tuổi tên là Sergei, đấu tranh với gánh nặng tội lỗi và tuyệt vọng. Anh đã chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng, những người đồng đội của anh ngã xuống trong đau đớn. Ám ảnh bởi những ký ức ám ảnh, anh không còn tìm thấy động lực để tiếp tục chiến đấu trong một cuộc chiến mà anh biết là vô nghĩa.
Những người lính khác, mỗi người đều có câu chuyện bi thảm của riêng họ, cũng chịu đựng những nỗi đau tương tự. Họ đã mất đi gia đình, bạn bè và thậm chí chính bản thân họ. Chẳng còn gì để mất, họ trốn chạy khỏi quân đội, đi tìm một chút bình yên và cứu chuộc.
Khi họ lang thang trong rừng, họ bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đưa ra quyết định đúng đắn hay không. Họ bị truy đuổi bởi những đội tuần tra của Nga và những người dân địa phương thù địch. Mỗi bước đi đều là một thử thách, mỗi đêm đều là một cơn ác mộng.
Nhưng nỗi tuyệt vọng tồi tệ nhất của họ đến từ chính bên trong. Họ không còn là những người lính mà họ từng có. Họ là những kẻ bỏ trốn, bị cả thế giới ruồng bỏ. Họ không thể quay trở lại cuộc sống bình thường, cũng không thể xóa bỏ ký ức về những gì họ đã làm.
Khi màn đêm buông xuống, những người lính tụ tập quanh một đám lửa nhỏ, tìm kiếm sự an ủi trong nhau. Họ kể những câu chuyện của mình, những câu chuyện về mất mát, đau buồn và hy vọng. Họ thề sẽ bảo vệ nhau đến cùng, nhưng họ biết rằng tương lai của họ vẫn bấp bênh.
Giờ đây, ở giữa khu rừng tăm tối, bi kịch của những người lính đào ngũ Nga đã hoàn chỉnh. Họ đã đánh mất danh dự, sự bình yên và cả nhân tính của mình. Họ bị mắc kẹt trong một vòng xoáy tuyệt vọng, mãi mãi bị ám ảnh bởi hậu quả của những hành động của họ.
Chỉ huy đơn vị, một người đàn ông trẻ tuổi tên là Sergei, đấu tranh với gánh nặng tội lỗi và tuyệt vọng. Anh đã chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng, những người đồng đội của anh ngã xuống trong đau đớn. Ám ảnh bởi những ký ức ám ảnh, anh không còn tìm thấy động lực để tiếp tục chiến đấu trong một cuộc chiến mà anh biết là vô nghĩa.
Những người lính khác, mỗi người đều có câu chuyện bi thảm của riêng họ, cũng chịu đựng những nỗi đau tương tự. Họ đã mất đi gia đình, bạn bè và thậm chí chính bản thân họ. Chẳng còn gì để mất, họ trốn chạy khỏi quân đội, đi tìm một chút bình yên và cứu chuộc.
Khi họ lang thang trong rừng, họ bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đưa ra quyết định đúng đắn hay không. Họ bị truy đuổi bởi những đội tuần tra của Nga và những người dân địa phương thù địch. Mỗi bước đi đều là một thử thách, mỗi đêm đều là một cơn ác mộng.
Nhưng nỗi tuyệt vọng tồi tệ nhất của họ đến từ chính bên trong. Họ không còn là những người lính mà họ từng có. Họ là những kẻ bỏ trốn, bị cả thế giới ruồng bỏ. Họ không thể quay trở lại cuộc sống bình thường, cũng không thể xóa bỏ ký ức về những gì họ đã làm.
Khi màn đêm buông xuống, những người lính tụ tập quanh một đám lửa nhỏ, tìm kiếm sự an ủi trong nhau. Họ kể những câu chuyện của mình, những câu chuyện về mất mát, đau buồn và hy vọng. Họ thề sẽ bảo vệ nhau đến cùng, nhưng họ biết rằng tương lai của họ vẫn bấp bênh.
Giờ đây, ở giữa khu rừng tăm tối, bi kịch của những người lính đào ngũ Nga đã hoàn chỉnh. Họ đã đánh mất danh dự, sự bình yên và cả nhân tính của mình. Họ bị mắc kẹt trong một vòng xoáy tuyệt vọng, mãi mãi bị ám ảnh bởi hậu quả của những hành động của họ.