Trong màn đêm lạnh giá, giữa tiếng súng nổ chát chúa và tiếng gào thét rùng rợn, bóng dáng một người đàn ông cô đơn hiện ra. Anh ta là một người lính Nga, một người đào ngũ, đang liều mạng chạy trốn khỏi trận chiến tàn khốc ở Ukraine.
Đôi chân anh ta nặng trĩu như đeo đá, từng bước chân đều là một lời cầu nguyện tuyệt vọng cho sự sống. Đằng sau anh ta, ánh lửa của trận chiến bùng lên như một ngọn hải đăng đen tối, soi đường cho những kẻ truy đuổi của anh ta.
Những ký ức kinh hoàng về những đồng đội đã ngã xuống và nỗi kinh hoàng chiến đấu tra tấn tâm trí anh ta. Anh ta đã chứng kiến quá nhiều bạo lực, quá nhiều đổ máu. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa và quyết định chạy trốn.
Khi anh ta chạy, nỗi sợ hãi nuốt chửng anh ta. Sợ bị bắt giữ. Sợ bị hành quyết. Nhưng trên hết, anh sợ phải quay trở lại chiến trường chết chóc đó.
Con đường phía trước tối tăm và nguy hiểm. Lãnh thổ của đối phương nằm rải rác với các điểm kiểm tra và lính canh. Nhưng anh ta không thể quay trở lại, không thể đối mặt với cuộc sống chiến đấu.
Ngày nối ngày, anh ta lẩn trốn, sống sót nhờ những vụ cướp nhỏ và lòng thương xót của người dân địa phương. Nhưng sự đeo bám dai dẳng của nỗi sợ hãi luôn hiện hữu, đe dọa sẽ nghiền nát tinh thần anh ta.
Khi cuối cùng anh ta đến biên giới, anh ta cảm thấy một tia hy vọng le lói. Nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt khi anh ta bị bắt bởi một đơn vị tuần tra của biên phòng Nga.
Những người lính đưa anh ta trở lại căn cứ, nơi anh ta bị giam giữ và tra tấn. Họ cáo buộc anh ta phản bội và đe dọa hành quyết.
Trong những giờ phút cuối đời, khi anh ta đứng trước họng súng của một đội hành quyết, những suy nghĩ của anh ta quay trở lại những người đồng đội đã ngã xuống và nỗi kinh hoàng của chiến tranh. Anh ta nhận ra rằng bi kịch của anh ta không chỉ là của riêng anh ta, mà là của tất cả những người lính Nga đã đào ngũ và những người đã chết trong cuộc chiến vô nghĩa này.
Khi phát súng cuối cùng vang lên, nó không chỉ lấy đi mạng sống của một người đàn ông, mà còn là lời chứng về sự phũ phàng của chiến tranh và bi kịch của những người lính Nga đã đào ngũ.
Đôi chân anh ta nặng trĩu như đeo đá, từng bước chân đều là một lời cầu nguyện tuyệt vọng cho sự sống. Đằng sau anh ta, ánh lửa của trận chiến bùng lên như một ngọn hải đăng đen tối, soi đường cho những kẻ truy đuổi của anh ta.
Những ký ức kinh hoàng về những đồng đội đã ngã xuống và nỗi kinh hoàng chiến đấu tra tấn tâm trí anh ta. Anh ta đã chứng kiến quá nhiều bạo lực, quá nhiều đổ máu. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa và quyết định chạy trốn.
Khi anh ta chạy, nỗi sợ hãi nuốt chửng anh ta. Sợ bị bắt giữ. Sợ bị hành quyết. Nhưng trên hết, anh sợ phải quay trở lại chiến trường chết chóc đó.
Con đường phía trước tối tăm và nguy hiểm. Lãnh thổ của đối phương nằm rải rác với các điểm kiểm tra và lính canh. Nhưng anh ta không thể quay trở lại, không thể đối mặt với cuộc sống chiến đấu.
Ngày nối ngày, anh ta lẩn trốn, sống sót nhờ những vụ cướp nhỏ và lòng thương xót của người dân địa phương. Nhưng sự đeo bám dai dẳng của nỗi sợ hãi luôn hiện hữu, đe dọa sẽ nghiền nát tinh thần anh ta.
Khi cuối cùng anh ta đến biên giới, anh ta cảm thấy một tia hy vọng le lói. Nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt khi anh ta bị bắt bởi một đơn vị tuần tra của biên phòng Nga.
Những người lính đưa anh ta trở lại căn cứ, nơi anh ta bị giam giữ và tra tấn. Họ cáo buộc anh ta phản bội và đe dọa hành quyết.
Trong những giờ phút cuối đời, khi anh ta đứng trước họng súng của một đội hành quyết, những suy nghĩ của anh ta quay trở lại những người đồng đội đã ngã xuống và nỗi kinh hoàng của chiến tranh. Anh ta nhận ra rằng bi kịch của anh ta không chỉ là của riêng anh ta, mà là của tất cả những người lính Nga đã đào ngũ và những người đã chết trong cuộc chiến vô nghĩa này.
Khi phát súng cuối cùng vang lên, nó không chỉ lấy đi mạng sống của một người đàn ông, mà còn là lời chứng về sự phũ phàng của chiến tranh và bi kịch của những người lính Nga đã đào ngũ.
Họ bỏ lại mọi thứ để trốn, chắc hẳn khó khăn lắm
Không chỉ đơn giản là bỏ đất nước mà còn bỏ cả đồng đội và gia đình
Chuyện này làm mình buồn lắm, họ là những người dũng cảm chiến đấu vì tổ quốc mà giờ phải trốn tránh 