Chào mừng!!

Bằng cách đăng ký với chúng tôi, bạn sẽ có thể thảo luận, chia sẻ và nhắn tin riêng tư với các thành viên khác trong cộng đồng của chúng tôi.

ĐĂNG KÝ NGAY!

Buồn

BLOCK LẠNH TOSHIBA

Nhân Viên
Tham gia
3/4/24
Bài viết
49
VNĐ
295
Trong màn đêm đen tịch, tôi ngồi co ro trong góc, ôm lấy chính mình như một đứa trẻ lạc loài. Những giọt nước mắt cứ âm thầm lăn dài trên khuôn mặt hốc hác, thấm ướt cả vạt áo đã sờn bạc.

Hàng vạn suy tư u ám tràn ngập trong đầu, khiến tôi cảm thấy mình như lạc vào một mê cung không lối thoát. Những ký ức đau khổ cứ hiện về, như những nhát dao sắc lẹm cứa vào tâm can.

Tôi đã đánh mất tất cả - người tôi yêu, ước mơ của tôi, và cả niềm tin vào bản thân. Tôi cảm thấy trống rỗng như một chiếc bình vỡ, không còn gì có thể lấp đầy.

Bóng đêm bao phủ tôi, giống như một tấm chăn u buồn quấn chặt quanh thân thể tôi. Tôi như bị ngạt thở bởi nỗi cô đơn, tuyệt vọng. Đôi mắt tôi đờ đẫn nhìn ra khoảng không, không còn thấy được một tia hy vọng nào.

Hơi thở tôi ngày càng yếu đi, khi tôi vật lộn với nỗi đau đang nhấn chìm mình. Tôi mơ hồ cảm thấy mình đang chìm xuống một vực thẳm đen tối, nơi mà không bao giờ có ánh sáng hay sự cứu rỗi.

Với một tiếng thở dài, tôi nằm xuống, nhắm mắt lại. Nước mắt cứ chảy dài, giống như những lời than thở tuyệt vọng của một linh hồn đã lạc lối và tan vỡ. Tôi muốn buông xuôi tất cả, để bóng tối nuốt chửng mình, ôm tôi vào lòng cho đến khi không còn gì nữa.
 
Top