Trong ngôi làng nhỏ bé, Hồ Thành nổi tiếng là gã nông dân lắm mồm. Một ngày nọ, khi trời hạn hán kéo dài, Hồ Thành hùng hồn tuyên bố:
"Nói gì thì nói, pháp sư cầu mưa kia chỉ là đồ lừa đảo. Nếu ông ta thực sự có phép, sao không chịu triệu mưa cho dân làng?"
Lời Hồ Thành như một tia lửa đốt vào ngọn lửa kiêu hãnh của pháp sư. Cơn thịnh nộ dâng cao, ông giơ cao trượng phép và tuyên bố:
"Giờ thì ngươi sẽ biết sức mạnh thật sự của pháp thuật!"
Trong chớp mắt, mây đen tan biến, bầu trời trong vắt. Ánh nắng gay gắt rọi xuống, nung nóng từng tấc đất. Hồ Thành hoảng hốt, nhận ra mình đã chọc giận một vị pháp sư quyền năng.
Cây cối héo úa, đất đai nứt nẻ. Dân làng khốn khổ dưới cái nắng như thiêu đốt. Hồ Thành trở thành kẻ tội đồ trong mắt mọi người. Mang nỗi hối hận giày vò, gã tìm đến pháp sư cầu xin sự tha thứ.
Nhưng pháp sư vẫn không mảy may động lòng. Ông tuyên bố, chỉ khi Hồ Thành nhận ra sự kiêu ngạo của mình và đền bù cho cộng đồng, thì cơn nắng nóng mới được dập tắt.
Hồ Thành xấu hổ và ăn năn. Gã quỳ gối cầu xin sự thứ tha của dân làng và hứa sẽ dùng hết sức mình để giúp đỡ họ vượt qua khó khăn.
Cuối cùng, sau nhiều ngày, một trận mưa rào lớn đã đổ xuống, mang lại sự sống cho ngôi làng khô cằn. Hồ Thành và pháp sư cầu mưa đã làm hòa, và bài học về sự kiêu ngạo và sức mạnh của phép thuật sẽ mãi mãi được lưu truyền trong lòng dân làng.
"Nói gì thì nói, pháp sư cầu mưa kia chỉ là đồ lừa đảo. Nếu ông ta thực sự có phép, sao không chịu triệu mưa cho dân làng?"
Lời Hồ Thành như một tia lửa đốt vào ngọn lửa kiêu hãnh của pháp sư. Cơn thịnh nộ dâng cao, ông giơ cao trượng phép và tuyên bố:
"Giờ thì ngươi sẽ biết sức mạnh thật sự của pháp thuật!"
Trong chớp mắt, mây đen tan biến, bầu trời trong vắt. Ánh nắng gay gắt rọi xuống, nung nóng từng tấc đất. Hồ Thành hoảng hốt, nhận ra mình đã chọc giận một vị pháp sư quyền năng.
Cây cối héo úa, đất đai nứt nẻ. Dân làng khốn khổ dưới cái nắng như thiêu đốt. Hồ Thành trở thành kẻ tội đồ trong mắt mọi người. Mang nỗi hối hận giày vò, gã tìm đến pháp sư cầu xin sự tha thứ.
Nhưng pháp sư vẫn không mảy may động lòng. Ông tuyên bố, chỉ khi Hồ Thành nhận ra sự kiêu ngạo của mình và đền bù cho cộng đồng, thì cơn nắng nóng mới được dập tắt.
Hồ Thành xấu hổ và ăn năn. Gã quỳ gối cầu xin sự thứ tha của dân làng và hứa sẽ dùng hết sức mình để giúp đỡ họ vượt qua khó khăn.
Cuối cùng, sau nhiều ngày, một trận mưa rào lớn đã đổ xuống, mang lại sự sống cho ngôi làng khô cằn. Hồ Thành và pháp sư cầu mưa đã làm hòa, và bài học về sự kiêu ngạo và sức mạnh của phép thuật sẽ mãi mãi được lưu truyền trong lòng dân làng.