1975NGUYEN
Nhân Viên
Trong bóng tối của đêm, giữa ánh đèn mờ ảo của thành phố, tôi cùng hai người bạn thân của mình là Tuấn và Minh rẽ vào một khách sạn khiêm tốn nằm sâu trong một con hẻm. Chúng tôi đang trên đường từ một chuyến du lịch xa về và cần tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm.
Khi bước vào sảnh lễ tân, một mùi ẩm mốc khó chịu xộc vào mũi khiến chúng tôi phải khịt mũi liên tục. Lễ tân là một người đàn ông già nua với đôi mắt vô hồn và nụ cười gượng gạo. Hắn ta đưa chúng tôi đến một căn phòng ở tầng ba.
Căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, chỉ có một chiếc giường đôi, một tủ quần áo cũ kỹ và một phòng tắm nhỏ xíu. Khi chúng tôi mở cửa sổ để đón không khí trong lành, một làn gió lạnh buốt bất ngờ ập đến khiến chúng tôi rùng mình.
Ban đầu, chúng tôi không để ý đến những tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng cửa mở và đóng, tiếng thì thầm yếu ớt. Nhưng khi Tuấn đi vào phòng tắm, anh ta hét lên thất thanh và chạy ra.
Chúng tôi vội vàng vào phòng tắm và thấy một người phụ nữ mặc váy trắng đứng trước gương, tóc dài che kín khuôn mặt. Cô ta không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt đen kịt. Chúng tôi kinh hoàng và chạy trối chết ra khỏi căn phòng đó.
Chúng tôi lao xuống dưới sảnh và hét vào mặt lễ tân, yêu cầu chuyển phòng. Hắn ta chỉ cười khẩy và nói rằng chúng tôi đã quá tưởng tượng. Nhưng chúng tôi biết những gì mình đã nhìn thấy, và chúng tôi không thể ở lại đó thêm một phút nào nữa.
Chúng tôi rời khỏi khách sạn và tìm một nơi khác để nghỉ ngơi. Đêm đó, chúng tôi không ngủ được, ám ảnh bởi những hình ảnh của người phụ nữ mặc váy trắng. Chúng tôi tự hỏi liệu đó có phải là một con ma hay chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng hoảng loạn. Nhưng bất kể đó là gì, chúng tôi đều không bao giờ quên được đêm kinh hoàng đó tại khách sạn ma ám.
Khi bước vào sảnh lễ tân, một mùi ẩm mốc khó chịu xộc vào mũi khiến chúng tôi phải khịt mũi liên tục. Lễ tân là một người đàn ông già nua với đôi mắt vô hồn và nụ cười gượng gạo. Hắn ta đưa chúng tôi đến một căn phòng ở tầng ba.
Căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, chỉ có một chiếc giường đôi, một tủ quần áo cũ kỹ và một phòng tắm nhỏ xíu. Khi chúng tôi mở cửa sổ để đón không khí trong lành, một làn gió lạnh buốt bất ngờ ập đến khiến chúng tôi rùng mình.
Ban đầu, chúng tôi không để ý đến những tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng cửa mở và đóng, tiếng thì thầm yếu ớt. Nhưng khi Tuấn đi vào phòng tắm, anh ta hét lên thất thanh và chạy ra.
Chúng tôi vội vàng vào phòng tắm và thấy một người phụ nữ mặc váy trắng đứng trước gương, tóc dài che kín khuôn mặt. Cô ta không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt đen kịt. Chúng tôi kinh hoàng và chạy trối chết ra khỏi căn phòng đó.
Chúng tôi lao xuống dưới sảnh và hét vào mặt lễ tân, yêu cầu chuyển phòng. Hắn ta chỉ cười khẩy và nói rằng chúng tôi đã quá tưởng tượng. Nhưng chúng tôi biết những gì mình đã nhìn thấy, và chúng tôi không thể ở lại đó thêm một phút nào nữa.
Chúng tôi rời khỏi khách sạn và tìm một nơi khác để nghỉ ngơi. Đêm đó, chúng tôi không ngủ được, ám ảnh bởi những hình ảnh của người phụ nữ mặc váy trắng. Chúng tôi tự hỏi liệu đó có phải là một con ma hay chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng hoảng loạn. Nhưng bất kể đó là gì, chúng tôi đều không bao giờ quên được đêm kinh hoàng đó tại khách sạn ma ám.