Trong không khí trang nghiêm của Lăng Bác, ba kỳ cựu bô lão gồm Chính ủy Mạnh Mượt, Bải Phúc và Bà Ngân Bến Te chậm rãi bước vào.
Chính ủy Mạnh Mượt, dáng người cao gầy, lưng hơi còng, từng là đồng chí chiến đấu của Bác. Đôi mắt sâu hun hút của ông tràn ngập cảm xúc khi đặt từng bước chân nặng trĩu lên sàn đá hoa cương.
Bên cạnh ông, Bải Phúc, người con ưu tú của đại ngàn Tây Nguyên, luôn gây ấn tượng với mái tóc trắng như cước và nụ cười hiền hậu. Ông không nén nổi xúc động khi nhìn thấy di ảnh Người, người mà ông đã từng gặp mặt và thề trung thành suốt đời.
Bà Ngân Bến Te, bà mẹ Việt Nam anh hùng, nết na trong tà áo dài truyền thống. Bà cẩn thận đặt bó hoa tươi lên chân tượng Bác, từng giọt nước mắt lăn dài trên má bà. Đây là lần thứ bao bà vào Lăng viếng Người, nhưng nỗi nhớ thương và biết ơn vẫn tràn đầy trong tim.
Họ đứng lặng trước di ảnh Bác trong phút giây hồi tưởng. Họ nhớ lại những ngày tháng chiến đấu gian khổ, những lời dạy bảo ân cần của Người. Họ nhớ những lời hứa năm xưa, những chiến công hiển hách mà họ đã giành được dưới sự dẫn dắt của Người.
Chính ủy Mạnh Mượt mở lời, giọng run run vì xúc động: "Hôm nay, kỷ niệm 30/4, chúng tôi lại đến đây để bày tỏ lòng thành kính vô hạn đối với Bác. Chúng tôi đã chứng kiến sự hy sinh cao cả của Người, sự trăn trở của Người với đất nước, với dân tộc".
Bải Phúc tiếp lời: "Chúng tôi là những người may mắn được gặp Người, được nghe Người nói. Người đã truyền cho chúng tôi niềm tin, sức mạnh và quyết tâm để chiến đấu vì một Việt Nam độc lập, thống nhất".
Bà Ngân Bến Te khẽ nói: "Chúng tôi là những người mẹ, người vợ, người chị đã mất đi những người thân yêu trong chiến tranh. Nhưng chúng tôi luôn biết ơn Người, người đã đem lại cuộc sống tự do, hạnh phúc cho chúng tôi và cho thế hệ con cháu sau này".
Họ thắp nén hương tưởng nhớ Người, cầu mong Người phù hộ cho đất nước ngày càng vững mạnh, nhân dân mãi mãi ấm no, hạnh phúc. Rời khỏi Lăng, họ mang theo không chỉ nỗi nhớ thương mà còn là lời hứa sẽ tiếp tục phấn đấu, xây dựng đất nước như mong muốn của Người.
Chính ủy Mạnh Mượt, dáng người cao gầy, lưng hơi còng, từng là đồng chí chiến đấu của Bác. Đôi mắt sâu hun hút của ông tràn ngập cảm xúc khi đặt từng bước chân nặng trĩu lên sàn đá hoa cương.
Bên cạnh ông, Bải Phúc, người con ưu tú của đại ngàn Tây Nguyên, luôn gây ấn tượng với mái tóc trắng như cước và nụ cười hiền hậu. Ông không nén nổi xúc động khi nhìn thấy di ảnh Người, người mà ông đã từng gặp mặt và thề trung thành suốt đời.
Bà Ngân Bến Te, bà mẹ Việt Nam anh hùng, nết na trong tà áo dài truyền thống. Bà cẩn thận đặt bó hoa tươi lên chân tượng Bác, từng giọt nước mắt lăn dài trên má bà. Đây là lần thứ bao bà vào Lăng viếng Người, nhưng nỗi nhớ thương và biết ơn vẫn tràn đầy trong tim.
Họ đứng lặng trước di ảnh Bác trong phút giây hồi tưởng. Họ nhớ lại những ngày tháng chiến đấu gian khổ, những lời dạy bảo ân cần của Người. Họ nhớ những lời hứa năm xưa, những chiến công hiển hách mà họ đã giành được dưới sự dẫn dắt của Người.
Chính ủy Mạnh Mượt mở lời, giọng run run vì xúc động: "Hôm nay, kỷ niệm 30/4, chúng tôi lại đến đây để bày tỏ lòng thành kính vô hạn đối với Bác. Chúng tôi đã chứng kiến sự hy sinh cao cả của Người, sự trăn trở của Người với đất nước, với dân tộc".
Bải Phúc tiếp lời: "Chúng tôi là những người may mắn được gặp Người, được nghe Người nói. Người đã truyền cho chúng tôi niềm tin, sức mạnh và quyết tâm để chiến đấu vì một Việt Nam độc lập, thống nhất".
Bà Ngân Bến Te khẽ nói: "Chúng tôi là những người mẹ, người vợ, người chị đã mất đi những người thân yêu trong chiến tranh. Nhưng chúng tôi luôn biết ơn Người, người đã đem lại cuộc sống tự do, hạnh phúc cho chúng tôi và cho thế hệ con cháu sau này".
Họ thắp nén hương tưởng nhớ Người, cầu mong Người phù hộ cho đất nước ngày càng vững mạnh, nhân dân mãi mãi ấm no, hạnh phúc. Rời khỏi Lăng, họ mang theo không chỉ nỗi nhớ thương mà còn là lời hứa sẽ tiếp tục phấn đấu, xây dựng đất nước như mong muốn của Người.