Trong ánh hoàng hôn ửng đỏ, Bảo Anh ngồi bên cửa sổ, nỗi đau âm ỉ trong tim. Đã năm năm kể từ khi cô sinh đứa con gái bé bỏng của mình, nhưng cha đứa bé vẫn là một ẩn số.
Cô đã gặp người đàn ông đó trong một đêm định mệnh ở một câu lạc bộ đêm. Anh ta quyến rũ và bí ẩn, và họ đã dành một đêm nồng nàn với nhau. Nhưng sáng hôm sau, anh đã biến mất không chút dấu vết.
Bảo Anh đã tuyệt vọng tìm kiếm anh ta, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cô không có tên, không số điện thoại, không bất kỳ manh mối nào để truy tìm anh. Mang trong mình một bí mật đau đớn, cô quyết định nuôi dưỡng con gái mình một mình.
Tuy nhiên, lời đồn đại vẫn lan truyền. Một số người cho rằng cha của đứa bé là một doanh nhân giàu có, trong khi những người khác thì thì thầm rằng anh ta là một nhạc sĩ tài năng. Bảo Anh chỉ mỉm cười và giữ im lặng, quyết tâm bảo vệ danh tính của cha con gái mình.
Nhưng số phận có những kế hoạch riêng. Một ngày nọ, khi Bảo Anh đang dạo phố cùng con gái, cô bắt gặp một người đàn ông trông quen quen. Tim cô đập mạnh khi nhận ra anh ta chính là người đàn ông bí ẩn mà cô gặp năm xưa.
Cô do dự một lúc, nhưng cuối cùng quyết định tiến đến. "Xin chào," cô lắp bắp. "Chúng ta đã gặp nhau trước đây."
Người đàn ông nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nhận ra cô."
Nhưng Bảo Anh biết anh ta đang nói dối. Cô đưa cho anh bức ảnh của con gái mình và nói, "Đây là con gái của anh."
Người đàn ông sững sờ. Anh nhìn đứa bé, rồi nhìn Bảo Anh. "Đúng là vậy," anh thừa nhận. "Cô bé là con gái tôi."
Và thế là, sau năm năm tìm kiếm, Bảo Anh cuối cùng cũng tìm được cha của con mình.
Cô đã gặp người đàn ông đó trong một đêm định mệnh ở một câu lạc bộ đêm. Anh ta quyến rũ và bí ẩn, và họ đã dành một đêm nồng nàn với nhau. Nhưng sáng hôm sau, anh đã biến mất không chút dấu vết.
Bảo Anh đã tuyệt vọng tìm kiếm anh ta, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cô không có tên, không số điện thoại, không bất kỳ manh mối nào để truy tìm anh. Mang trong mình một bí mật đau đớn, cô quyết định nuôi dưỡng con gái mình một mình.
Tuy nhiên, lời đồn đại vẫn lan truyền. Một số người cho rằng cha của đứa bé là một doanh nhân giàu có, trong khi những người khác thì thì thầm rằng anh ta là một nhạc sĩ tài năng. Bảo Anh chỉ mỉm cười và giữ im lặng, quyết tâm bảo vệ danh tính của cha con gái mình.
Nhưng số phận có những kế hoạch riêng. Một ngày nọ, khi Bảo Anh đang dạo phố cùng con gái, cô bắt gặp một người đàn ông trông quen quen. Tim cô đập mạnh khi nhận ra anh ta chính là người đàn ông bí ẩn mà cô gặp năm xưa.
Cô do dự một lúc, nhưng cuối cùng quyết định tiến đến. "Xin chào," cô lắp bắp. "Chúng ta đã gặp nhau trước đây."
Người đàn ông nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nhận ra cô."
Nhưng Bảo Anh biết anh ta đang nói dối. Cô đưa cho anh bức ảnh của con gái mình và nói, "Đây là con gái của anh."
Người đàn ông sững sờ. Anh nhìn đứa bé, rồi nhìn Bảo Anh. "Đúng là vậy," anh thừa nhận. "Cô bé là con gái tôi."
Và thế là, sau năm năm tìm kiếm, Bảo Anh cuối cùng cũng tìm được cha của con mình.