Ars buồn chán đến chán chường, trườn dài trên ghế sô pha như một cục bông xẹp. Mới đêm qua thôi, cậu còn là một đứa trẻ đầy hứa hẹn, được cả trường trông đợi. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn là dĩ vãng.
Một học kỳ mới bắt đầu và Ars nhận ra mình quá non trẻ. Các bài toán phức tạp khiến cậu ngáp ngắn ngáp dài, còn bài luận văn thì như muốn nuốt chửng cậu. Bạn bè từng trầm trồ về sự thông minh của cậu giờ ngoảnh mặt đi, để lại cậu cô đơn và lạc lõng.
Cậu nhớ lại những ngày còn thơ bé, khi cậu có thể chạy nhảy khắp nơi mà không lo lắng về điểm số hay thành tích. Giờ đây, thế giới của cậu bị giới hạn trong những bức tường của phòng học và thư viện.
Sự chán chường của Ars đã đạt đến đỉnh điểm. Cậu không còn muốn học nữa, không còn muốn giao tiếp. Cậu chỉ muốn trốn khỏi thực tại phũ phàng này.
Nhưng Ars biết rằng mình không thể trốn tránh mãi được. Cậu phải đối mặt với sự thật rằng cậu còn non nớt và cần phải nỗ lực nhiều hơn. Chán nản là cảm giác tạm thời, còn thành công sẽ trường tồn.
Ars thở dài, đứng dậy và đến bàn học. Cậu lật sách, mở vở và bắt đầu học lại. Đối với Ars, chán nản không phải là dấu hiệu của thất bại mà là một động lực để cậu tiến lên phía trước.
Một học kỳ mới bắt đầu và Ars nhận ra mình quá non trẻ. Các bài toán phức tạp khiến cậu ngáp ngắn ngáp dài, còn bài luận văn thì như muốn nuốt chửng cậu. Bạn bè từng trầm trồ về sự thông minh của cậu giờ ngoảnh mặt đi, để lại cậu cô đơn và lạc lõng.
Cậu nhớ lại những ngày còn thơ bé, khi cậu có thể chạy nhảy khắp nơi mà không lo lắng về điểm số hay thành tích. Giờ đây, thế giới của cậu bị giới hạn trong những bức tường của phòng học và thư viện.
Sự chán chường của Ars đã đạt đến đỉnh điểm. Cậu không còn muốn học nữa, không còn muốn giao tiếp. Cậu chỉ muốn trốn khỏi thực tại phũ phàng này.
Nhưng Ars biết rằng mình không thể trốn tránh mãi được. Cậu phải đối mặt với sự thật rằng cậu còn non nớt và cần phải nỗ lực nhiều hơn. Chán nản là cảm giác tạm thời, còn thành công sẽ trường tồn.
Ars thở dài, đứng dậy và đến bàn học. Cậu lật sách, mở vở và bắt đầu học lại. Đối với Ars, chán nản không phải là dấu hiệu của thất bại mà là một động lực để cậu tiến lên phía trước.