killer lady
Nhân Viên
Trong ngôi nhà ấm cúng, bà Thảo đang bế trên tay đứa cháu nội mới chào đời, nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt phúc hậu. Đứa bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay bà, thi thoảng nheo mắt ngủ ngon lành.
"Ôi, Thảo à, đứa bé trông giống hệt con trai cậu quá!" cô con dâu khen ngợi.
Bà Thảo cười tủm tỉm, "Đúng thế, giống hệt thằng con trai xấu số của tôi ngày xưa. Tôi nhớ nó da diết."
"Mẹ ơi, thế còn Nam?" đứa cháu gái Nam của bà hỏi với giọng buồn buồn. "Mẹ cũng là cháu ngoại của mẹ mà."
Bà Thảo xoa đầu Nam trìu mến, nhưng giọng nói bà vẫn có phần thờ ơ. "Nam cũng dễ thương, nhưng Nam không giống con trai tôi. Không phải tại Nam, mà do duyên số."
Nam lặng lẽ quay đi, đôi mắt ngấn lệ. Cô đã luôn cảm thấy bị phân biệt đối xử chỉ vì mình là cháu ngoại.
Vài tuần sau, bà Thảo tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu nội. Bà mời hết họ hàng thân thích, nấu rất nhiều món ngon, còn tặng cháu một chiếc vòng vàng lấp lánh.
Trong khi đó, sinh nhật của Nam lại chỉ diễn ra trong lặng lẽ. Cô nhận được một chiếc bánh gato bé xíu và lời chúc mừng hời hợt từ bà.
Sự đối xử bất công này khiến Nam vô cùng đau đớn. Cô tự hỏi mình đã làm gì sai để bị đối xử như một công dân hạng hai.
Một ngày nọ, Nam không kìm nén được nữa và đến chất vấn bà ngoại.
"Tại sao bà luôn thương cháu nội hơn cháu ngoại?" Nam hỏi, giọng run run.
Bà Thảo thở dài, "Nam à, bà không cố ý đối xử bất công với cháu. Nhưng con trai tôi là tất cả với bà. Tôi đã mất nó quá sớm, nên bà muốn bù đắp tình cảm đó cho cháu nội của tôi."
"Nhưng cháu ngoại cũng là cháu của bà mà," Nam phản bác.
"Nhưng đó chỉ là cháu ngoại," bà Thảo nói, giọng buồn rầu. "Bà biết như vậy là không đúng, nhưng bà không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."
Nam quay lưng bỏ đi, trái tim tan nát. Cô nhận ra rằng tình cảm của bà ngoại dành cho cô mãi mãi không thể sánh bằng với tình cảm bà dành cho cháu nội. Và cô cũng nhận ra rằng sự phân biệt đối xử này sẽ luôn đeo bám cô trong suốt cuộc đời.
"Ôi, Thảo à, đứa bé trông giống hệt con trai cậu quá!" cô con dâu khen ngợi.
Bà Thảo cười tủm tỉm, "Đúng thế, giống hệt thằng con trai xấu số của tôi ngày xưa. Tôi nhớ nó da diết."
"Mẹ ơi, thế còn Nam?" đứa cháu gái Nam của bà hỏi với giọng buồn buồn. "Mẹ cũng là cháu ngoại của mẹ mà."
Bà Thảo xoa đầu Nam trìu mến, nhưng giọng nói bà vẫn có phần thờ ơ. "Nam cũng dễ thương, nhưng Nam không giống con trai tôi. Không phải tại Nam, mà do duyên số."
Nam lặng lẽ quay đi, đôi mắt ngấn lệ. Cô đã luôn cảm thấy bị phân biệt đối xử chỉ vì mình là cháu ngoại.
Vài tuần sau, bà Thảo tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu nội. Bà mời hết họ hàng thân thích, nấu rất nhiều món ngon, còn tặng cháu một chiếc vòng vàng lấp lánh.
Trong khi đó, sinh nhật của Nam lại chỉ diễn ra trong lặng lẽ. Cô nhận được một chiếc bánh gato bé xíu và lời chúc mừng hời hợt từ bà.
Sự đối xử bất công này khiến Nam vô cùng đau đớn. Cô tự hỏi mình đã làm gì sai để bị đối xử như một công dân hạng hai.
Một ngày nọ, Nam không kìm nén được nữa và đến chất vấn bà ngoại.
"Tại sao bà luôn thương cháu nội hơn cháu ngoại?" Nam hỏi, giọng run run.
Bà Thảo thở dài, "Nam à, bà không cố ý đối xử bất công với cháu. Nhưng con trai tôi là tất cả với bà. Tôi đã mất nó quá sớm, nên bà muốn bù đắp tình cảm đó cho cháu nội của tôi."
"Nhưng cháu ngoại cũng là cháu của bà mà," Nam phản bác.
"Nhưng đó chỉ là cháu ngoại," bà Thảo nói, giọng buồn rầu. "Bà biết như vậy là không đúng, nhưng bà không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."
Nam quay lưng bỏ đi, trái tim tan nát. Cô nhận ra rằng tình cảm của bà ngoại dành cho cô mãi mãi không thể sánh bằng với tình cảm bà dành cho cháu nội. Và cô cũng nhận ra rằng sự phân biệt đối xử này sẽ luôn đeo bám cô trong suốt cuộc đời.