Trong căn phòng nhỏ chật hẹp, bà cụ Minh nằm thở thoi thóp trên chiếc giường ọp ẹp. Tuổi già và bệnh tật đã giày vò bà đến kiệt sức.
Một ngày nọ, con trai bà, anh Thành, đến thăm. Gương mặt anh lộ rõ sự lo lắng và áy náy. Bà cụ Minh cố mở mắt nhìn anh, giọng yếu ớt hỏi: "Thành, con có chăm sóc mẹ không?"
Thành bối rối, đôi mắt ươn ướt: "Mẹ, con đã quá vô tâm. Là con bất hiếu. Con không mua được nhà đẹp, đất đai cho mẹ như người ta. Giờ mẹ ốm yếu, con không biết làm sao nữa."
Bà cụ Minh yếu ớt cười: "Con ơi, mẹ không trách con. Mẹ biết, cuộc sống bây giờ khó khăn. Mẹ chỉ lo khi mẹ già yếu không ai chăm sóc thì sao?"
Thành đau xót: "Mẹ ơi, con sẽ chăm sóc mẹ. Con sẽ thuê một căn phòng khác, đưa mẹ về ở cùng."
Nhưng lời hứa của Thành chỉ là lời hứa. Anh quá bận rộn với công việc và gia đình riêng của mình. Ngày qua ngày, bà cụ Minh vẫn phải nằm cô đơn trong căn phòng chật hẹp, không người chăm sóc. Đến khi bà không thể tự lo cho mình, anh mới đưa bà vào viện dưỡng lão.
Tại viện dưỡng lão, bà cụ Minh cảm thấy lạc lõng và buồn tủi. Bà nhớ ngôi nhà cũ kỹ của mình, nơi từng chứa đựng những kỷ niệm ấm áp. Bà ước mình có thể sống những ngày cuối đời bên con cháu, chứ không phải cô độc như thế này.
Thế nhưng, ước mơ của bà cụ Minh mãi mãi chỉ là ước mơ. Các con bà quá bận rộn, chỉ có thể đến thăm bà vào những ngày cuối tuần. Và rồi, ngày bà ra đi, bà vẫn không được con cháu ở bên.
Câu chuyện của bà cụ Minh là lời cảnh tỉnh cho nhiều người. Cuộc sống hiện đại bận rộn và đầy áp lực, khiến chúng ta dần quên đi giá trị thiêng liêng của gia đình. Hãy trân trọng những phút giây bên người thân yêu, vì đến khi già yếu, điều lớn lao nhất chúng ta mong muốn chỉ là được con cháu chăm sóc và yêu thương.
Một ngày nọ, con trai bà, anh Thành, đến thăm. Gương mặt anh lộ rõ sự lo lắng và áy náy. Bà cụ Minh cố mở mắt nhìn anh, giọng yếu ớt hỏi: "Thành, con có chăm sóc mẹ không?"
Thành bối rối, đôi mắt ươn ướt: "Mẹ, con đã quá vô tâm. Là con bất hiếu. Con không mua được nhà đẹp, đất đai cho mẹ như người ta. Giờ mẹ ốm yếu, con không biết làm sao nữa."
Bà cụ Minh yếu ớt cười: "Con ơi, mẹ không trách con. Mẹ biết, cuộc sống bây giờ khó khăn. Mẹ chỉ lo khi mẹ già yếu không ai chăm sóc thì sao?"
Thành đau xót: "Mẹ ơi, con sẽ chăm sóc mẹ. Con sẽ thuê một căn phòng khác, đưa mẹ về ở cùng."
Nhưng lời hứa của Thành chỉ là lời hứa. Anh quá bận rộn với công việc và gia đình riêng của mình. Ngày qua ngày, bà cụ Minh vẫn phải nằm cô đơn trong căn phòng chật hẹp, không người chăm sóc. Đến khi bà không thể tự lo cho mình, anh mới đưa bà vào viện dưỡng lão.
Tại viện dưỡng lão, bà cụ Minh cảm thấy lạc lõng và buồn tủi. Bà nhớ ngôi nhà cũ kỹ của mình, nơi từng chứa đựng những kỷ niệm ấm áp. Bà ước mình có thể sống những ngày cuối đời bên con cháu, chứ không phải cô độc như thế này.
Thế nhưng, ước mơ của bà cụ Minh mãi mãi chỉ là ước mơ. Các con bà quá bận rộn, chỉ có thể đến thăm bà vào những ngày cuối tuần. Và rồi, ngày bà ra đi, bà vẫn không được con cháu ở bên.
Câu chuyện của bà cụ Minh là lời cảnh tỉnh cho nhiều người. Cuộc sống hiện đại bận rộn và đầy áp lực, khiến chúng ta dần quên đi giá trị thiêng liêng của gia đình. Hãy trân trọng những phút giây bên người thân yêu, vì đến khi già yếu, điều lớn lao nhất chúng ta mong muốn chỉ là được con cháu chăm sóc và yêu thương.