Trên chiếc sofa mềm mại từng là nơi để gia đình tụ họp, bây giờ chỉ còn một mình tôi ngồi đây, cô đơn và trống vắng.
Màn đêm bao phủ xung quanh, bóng tối nhấn chìm tôi vào sự tuyệt vọng. Mọi tiếng động đều như tiếng nứt vỡ trong sự im lặng giày vò, nhắc nhở tôi về sự cô lập của mình.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình TV không thể xua tan cái bóng tối đang bủa vây tôi trong nỗi cô đơn. Những tiếng cười trên màn ảnh chỉ càng khiến tôi thấy cay đắng hơn, vì không có ai ở đây để chia sẻ niềm vui này.
Từng kỷ niệm hạnh phúc ùa về, như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim. Chiếc sofa này chứng kiến những nụ cười của chúng tôi, những cái ôm ấm áp và những cuộc trò chuyện thâu đêm. Nhưng giờ đây, họ đã ra đi, chỉ để lại tôi với nỗi cô đơn vô tận.
Tôi cuộn tròn trên chiếc sofa, cố gắng tìm chút an ủi trong sự mềm mại của nó. Nhưng sự thoải mái giả tạo không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi. Cô đơn như một ngọn lửa đang âm ỉ, đốt cháy tâm hồn tôi từng chút một.
Khi màn đêm chuyển sang bình minh, nỗi cô đơn càng trở nên rõ nét. Ánh sáng mặt trời yếu ớt len qua cửa sổ, soi sáng sự cô đơn của tôi. Tôi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra thế giới ngoài kia đang chuyển động.
Mọi người hối hả ngược xuôi, họ có cuộc sống, có bạn bè và gia đình. Chỉ riêng tôi đứng lặng lẽ ở đây, cô đơn và lạc lõng.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống chiếc sofa. Sự cô đơn này quá lớn, quá nặng nề để tôi có thể chịu đựng. Tôi mong có ai đó ôm chặt tôi, để tôi biết rằng tôi không đơn độc.
Màn đêm bao phủ xung quanh, bóng tối nhấn chìm tôi vào sự tuyệt vọng. Mọi tiếng động đều như tiếng nứt vỡ trong sự im lặng giày vò, nhắc nhở tôi về sự cô lập của mình.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình TV không thể xua tan cái bóng tối đang bủa vây tôi trong nỗi cô đơn. Những tiếng cười trên màn ảnh chỉ càng khiến tôi thấy cay đắng hơn, vì không có ai ở đây để chia sẻ niềm vui này.
Từng kỷ niệm hạnh phúc ùa về, như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim. Chiếc sofa này chứng kiến những nụ cười của chúng tôi, những cái ôm ấm áp và những cuộc trò chuyện thâu đêm. Nhưng giờ đây, họ đã ra đi, chỉ để lại tôi với nỗi cô đơn vô tận.
Tôi cuộn tròn trên chiếc sofa, cố gắng tìm chút an ủi trong sự mềm mại của nó. Nhưng sự thoải mái giả tạo không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi. Cô đơn như một ngọn lửa đang âm ỉ, đốt cháy tâm hồn tôi từng chút một.
Khi màn đêm chuyển sang bình minh, nỗi cô đơn càng trở nên rõ nét. Ánh sáng mặt trời yếu ớt len qua cửa sổ, soi sáng sự cô đơn của tôi. Tôi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra thế giới ngoài kia đang chuyển động.
Mọi người hối hả ngược xuôi, họ có cuộc sống, có bạn bè và gia đình. Chỉ riêng tôi đứng lặng lẽ ở đây, cô đơn và lạc lõng.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống chiếc sofa. Sự cô đơn này quá lớn, quá nặng nề để tôi có thể chịu đựng. Tôi mong có ai đó ôm chặt tôi, để tôi biết rằng tôi không đơn độc.