Mạnh Thường
Nhân Viên
Trong thế giới ẩm thực kỳ thú, giữa muôn vàn món ăn đặc sắc, có một sinh vật kỳ lạ chỉ thích nhai những chiếc máy bay. Thú vui ẩm thực độc đáo này đã trở thành chủ đề bàn tán khắp nơi, khiến người ta không khỏi tò mò.
Một hôm, khi đang rảo bước trên phố, tôi tình cờ gặp một anh chàng có ngoại hình kỳ quặc. Mái tóc màu xanh lá như rau xà lách, đôi mắt lấp lánh hệt như những chiếc đinh vít, và một chiếc miệng có hình dạng như cánh quạt máy bay. Anh ta không ngừng thì thầm những giai điệu du dương, giống như tiếng động cơ phản lực.
Tò mò, tôi tiến lại gần và hỏi: "Này anh bạn, tôi chưa từng thấy ai hứng thú với máy bay như vậy. Anh thích ăn máy bay đến vậy sao?"
Anh chàng bật cười, để lộ hàm răng trắng như ngà voi: "Đúng vậy, bạn tôi. Tôi chỉ thích ăn máy bay. Hương vị kim loại lạnh ngắt, mùi nhiên liệu đặc trưng, và cảm giác nhai những mảnh sắt vụn trong miệng thật không thể cưỡng lại được. Đối với tôi, đó là món ăn ngon nhất trên thế giới."
Tôi kinh ngạc trước sở thích ẩm thực khác thường của anh ta. "Nhưng mà... ăn máy bay không phải là nguy hiểm sao? Anh sẽ mắc phải các bệnh về dạ dày à."
Anh chàng lắc đầu: "Ồ không, bạn tôi. Tôi có một hệ tiêu hóa vô cùng đặc biệt. Nó có thể xử lý mọi thứ từ thân máy bay cho đến động cơ phản lực. Tôi là một cỗ máy tiêu hóa máy bay sống."
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì anh chàng tiếp tục: "Tôi biết sở thích của mình hơi kỳ lạ, nhưng tôi không thể che giấu nó. Tôi ghét rau như chán cơm."
"Tại sao ghét rau?" tôi hỏi.
Anh chàng cau mày: "Chúng mềm nhũn, nhạt nhẽo và chẳng có gì thú vị cả. Tôi không thích cảm giác chúng mắc kẹt trong kẽ răng của mình."
Tôi bật cười. "Thế ra trên thế giới này còn có người ghét rau như anh. Tôi cũng là một người kén ăn, nhưng tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ thích ăn máy bay."
Anh chàng đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bạn biết không, tôi cũng từng rất cô đơn. Không ai hiểu được sở thích lập dị của mình. Nhưng bây giờ, khi gặp được bạn, tôi cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa. Chúng ta là những kẻ ăn uống kỳ quặc, nhưng chúng ta không hề đơn độc."
Tôi mỉm cười và nắm tay anh chàng: "Đúng vậy, bạn tôi. Chúng ta là những người bạn cùng chung sở thích... mặc dù sở thích đó có phần kỳ lạ."
Từ đó, tôi và anh chàng ăn máy bay bất đắc dĩ đã trở thành đôi bạn thân thiết. Chúng tôi cùng nhau thưởng thức những chiếc máy bay nhỏ, mơ về những chuyến du ngoạn xa xôi bằng những chiếc máy bay lớn hơn, và cười sảng khoái trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh. Dù sở thích ẩm thực của chúng tôi có kỳ lạ đến đâu đi chăng nữa, chúng tôi biết rằng luôn có người hiểu và ủng hộ chúng tôi.
Một hôm, khi đang rảo bước trên phố, tôi tình cờ gặp một anh chàng có ngoại hình kỳ quặc. Mái tóc màu xanh lá như rau xà lách, đôi mắt lấp lánh hệt như những chiếc đinh vít, và một chiếc miệng có hình dạng như cánh quạt máy bay. Anh ta không ngừng thì thầm những giai điệu du dương, giống như tiếng động cơ phản lực.
Tò mò, tôi tiến lại gần và hỏi: "Này anh bạn, tôi chưa từng thấy ai hứng thú với máy bay như vậy. Anh thích ăn máy bay đến vậy sao?"
Anh chàng bật cười, để lộ hàm răng trắng như ngà voi: "Đúng vậy, bạn tôi. Tôi chỉ thích ăn máy bay. Hương vị kim loại lạnh ngắt, mùi nhiên liệu đặc trưng, và cảm giác nhai những mảnh sắt vụn trong miệng thật không thể cưỡng lại được. Đối với tôi, đó là món ăn ngon nhất trên thế giới."
Tôi kinh ngạc trước sở thích ẩm thực khác thường của anh ta. "Nhưng mà... ăn máy bay không phải là nguy hiểm sao? Anh sẽ mắc phải các bệnh về dạ dày à."
Anh chàng lắc đầu: "Ồ không, bạn tôi. Tôi có một hệ tiêu hóa vô cùng đặc biệt. Nó có thể xử lý mọi thứ từ thân máy bay cho đến động cơ phản lực. Tôi là một cỗ máy tiêu hóa máy bay sống."
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì anh chàng tiếp tục: "Tôi biết sở thích của mình hơi kỳ lạ, nhưng tôi không thể che giấu nó. Tôi ghét rau như chán cơm."
"Tại sao ghét rau?" tôi hỏi.
Anh chàng cau mày: "Chúng mềm nhũn, nhạt nhẽo và chẳng có gì thú vị cả. Tôi không thích cảm giác chúng mắc kẹt trong kẽ răng của mình."
Tôi bật cười. "Thế ra trên thế giới này còn có người ghét rau như anh. Tôi cũng là một người kén ăn, nhưng tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ thích ăn máy bay."
Anh chàng đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bạn biết không, tôi cũng từng rất cô đơn. Không ai hiểu được sở thích lập dị của mình. Nhưng bây giờ, khi gặp được bạn, tôi cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa. Chúng ta là những kẻ ăn uống kỳ quặc, nhưng chúng ta không hề đơn độc."
Tôi mỉm cười và nắm tay anh chàng: "Đúng vậy, bạn tôi. Chúng ta là những người bạn cùng chung sở thích... mặc dù sở thích đó có phần kỳ lạ."
Từ đó, tôi và anh chàng ăn máy bay bất đắc dĩ đã trở thành đôi bạn thân thiết. Chúng tôi cùng nhau thưởng thức những chiếc máy bay nhỏ, mơ về những chuyến du ngoạn xa xôi bằng những chiếc máy bay lớn hơn, và cười sảng khoái trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh. Dù sở thích ẩm thực của chúng tôi có kỳ lạ đến đâu đi chăng nữa, chúng tôi biết rằng luôn có người hiểu và ủng hộ chúng tôi.