Trong thành phố phồn hoa, giữa những tòa nhà chọc trời lấp lánh, cuộc sống của những kẻ hạ đẳng hiện đang đắm chìm trong một cõi u ám đáng thương.
Sáng sớm, họ lọ mọ thức dậy sau một đêm dài vật vã trong những căn phòng chật chội, ẩm thấp. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tấm kính vỡ vụn, chiếu rọi lên gương mặt hốc hác và đôi mắt mỏi mệt của họ.
Họ lao vào ngày làm việc không ngừng nghỉ tại những công trường xây dựng hay những nhà máy ô nhiễm. Cái nắng gay gắt thiêu đốt làn da họ, khiến mồ hôi chảy thành dòng trên cơ thể rã rời. Họ bị bóc lột sức lao động đến kiệt quệ, đổi lại chỉ là những đồng lương ít ỏi đủ cầm hơi.
Tối đến, họ lê bước trở về những căn phòng tồi tàn, nơi không có một tia hy vọng nào. Họ ngã vật xuống chiếc giường ọp ẹp, cơ thể đau nhức và tâm trí nặng trĩu những lo âu.
Trong khi những kẻ thượng đẳng tận hưởng cuộc sống xa hoa trong các biệt thự rộng lớn, lũ hạ đẳng thì chật vật từng miếng ăn, giấc ngủ. Họ bị xã hội ruồng bỏ, coi như những kẻ vô hình.
Họ trở thành những con số thống kê trong các báo cáo về nghèo đói và bất công xã hội. Họ bị tước đoạt cơ hội có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của đói nghèo và tuyệt vọng.
Cuộc sống của mấy thằng hạ đẳng hiện tại kiểu này là một nỗi đau buồn nhói lòng, một lời nhắc nhở về sự bất công và tàn nhẫn của thế giới. Họ phải vật lộn với những khó khăn chồng chất, đấu tranh để sinh tồn trong một xã hội chỉ dành cho những kẻ đặc quyền.
Sáng sớm, họ lọ mọ thức dậy sau một đêm dài vật vã trong những căn phòng chật chội, ẩm thấp. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tấm kính vỡ vụn, chiếu rọi lên gương mặt hốc hác và đôi mắt mỏi mệt của họ.
Họ lao vào ngày làm việc không ngừng nghỉ tại những công trường xây dựng hay những nhà máy ô nhiễm. Cái nắng gay gắt thiêu đốt làn da họ, khiến mồ hôi chảy thành dòng trên cơ thể rã rời. Họ bị bóc lột sức lao động đến kiệt quệ, đổi lại chỉ là những đồng lương ít ỏi đủ cầm hơi.
Tối đến, họ lê bước trở về những căn phòng tồi tàn, nơi không có một tia hy vọng nào. Họ ngã vật xuống chiếc giường ọp ẹp, cơ thể đau nhức và tâm trí nặng trĩu những lo âu.
Trong khi những kẻ thượng đẳng tận hưởng cuộc sống xa hoa trong các biệt thự rộng lớn, lũ hạ đẳng thì chật vật từng miếng ăn, giấc ngủ. Họ bị xã hội ruồng bỏ, coi như những kẻ vô hình.
Họ trở thành những con số thống kê trong các báo cáo về nghèo đói và bất công xã hội. Họ bị tước đoạt cơ hội có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của đói nghèo và tuyệt vọng.
Cuộc sống của mấy thằng hạ đẳng hiện tại kiểu này là một nỗi đau buồn nhói lòng, một lời nhắc nhở về sự bất công và tàn nhẫn của thế giới. Họ phải vật lộn với những khó khăn chồng chất, đấu tranh để sinh tồn trong một xã hội chỉ dành cho những kẻ đặc quyền.