Tại một góc phố quen thuộc ở Đà Nẵng, nhóm thanh niên tụ tập tại một quán cà phê nọ, họ đắm chìm trong những tiếng cười không ngừng. Ngày trôi qua như thế kể từ sáng sớm cho đến tận trưa, đây trở thành thói quen thường ngày của họ.
"Ê, tụi bây nghe nè, ổng bảo muốn mình đi hát cho đám ma", Nam vừa cười phá lên vừa kể lại câu chuyện tầm phào anh ta nghe được.
"Đừng có nói xàm, ai đi hát cho đám ma chứ", Toàn phản bác với biểu cảm khó tin.
"Thì ổng muốn cho đám ma có không khí vui vẻ mà", Nam vẫn tiếp tục cười ngặt nghẽo.
"Nhảm nhí, ai lại làm như vậy chứ!", Phong lắc đầu ngán ngẩm.
Trong khi đó, Hùng lại tập trung vào việc xem một đoạn video hài hước trên điện thoại. Tiếng cười của anh chàng khiến những người xung quanh cũng không thể nhịn được.
"Này, tụi bây coi cái này này", Hùng gọi mọi người lại.
"Cười chết mất thôi", Nam ôm bụng cười, nước mắt ròng ròng.
"Đau bụng quá, cười muốn xỉu", Toàn cũng không kém cạnh.
Chỉ trong chốc lát, tiếng cười giòn giã lấp đầy cả không gian tiệm cà phê nhỏ bé. Những vị khách khác không khỏi liếc nhìn nhóm thanh niên với ánh mắt thích thú.
"Ủa, tụi bây không có việc làm à?", một người đàn ông ngồi bàn bên cạnh hỏi.
Nhóm thanh niên ngớ ra, rồi nhìn nhau cười trừ. Nam đáp: "Anh ơi, công việc chúng em là thế này, đi cà phê ngồi cười và tạo không khí vui vẻ cho mọi người".
Người đàn ông bật cười: "Vậy thì tụi em làm tốt lắm đấy".
Nhóm thanh niên lại tiếp tục đắm chìm trong những tràng cười rôm rả. Họ cười cho cuộc sống, cho tuổi trẻ vô lo, và cho những khoảng thời gian quý báu bên nhau. Dù không có việc làm, nhưng họ vẫn tìm thấy niềm vui riêng của mình, lan tỏa tiếng cười và tạo nên không khí sảng khoái cho thành phố.
"Ê, tụi bây nghe nè, ổng bảo muốn mình đi hát cho đám ma", Nam vừa cười phá lên vừa kể lại câu chuyện tầm phào anh ta nghe được.
"Đừng có nói xàm, ai đi hát cho đám ma chứ", Toàn phản bác với biểu cảm khó tin.
"Thì ổng muốn cho đám ma có không khí vui vẻ mà", Nam vẫn tiếp tục cười ngặt nghẽo.
"Nhảm nhí, ai lại làm như vậy chứ!", Phong lắc đầu ngán ngẩm.
Trong khi đó, Hùng lại tập trung vào việc xem một đoạn video hài hước trên điện thoại. Tiếng cười của anh chàng khiến những người xung quanh cũng không thể nhịn được.
"Này, tụi bây coi cái này này", Hùng gọi mọi người lại.
"Cười chết mất thôi", Nam ôm bụng cười, nước mắt ròng ròng.
"Đau bụng quá, cười muốn xỉu", Toàn cũng không kém cạnh.
Chỉ trong chốc lát, tiếng cười giòn giã lấp đầy cả không gian tiệm cà phê nhỏ bé. Những vị khách khác không khỏi liếc nhìn nhóm thanh niên với ánh mắt thích thú.
"Ủa, tụi bây không có việc làm à?", một người đàn ông ngồi bàn bên cạnh hỏi.
Nhóm thanh niên ngớ ra, rồi nhìn nhau cười trừ. Nam đáp: "Anh ơi, công việc chúng em là thế này, đi cà phê ngồi cười và tạo không khí vui vẻ cho mọi người".
Người đàn ông bật cười: "Vậy thì tụi em làm tốt lắm đấy".
Nhóm thanh niên lại tiếp tục đắm chìm trong những tràng cười rôm rả. Họ cười cho cuộc sống, cho tuổi trẻ vô lo, và cho những khoảng thời gian quý báu bên nhau. Dù không có việc làm, nhưng họ vẫn tìm thấy niềm vui riêng của mình, lan tỏa tiếng cười và tạo nên không khí sảng khoái cho thành phố.