Trong màn đêm tĩnh mịch, thám tử Carter nhìn xuống xác cô gái bất động nằm trên sàn nhà. Cơ thể cô khô héo như xác ướp, hoàn toàn vô hồn. Căn phòng ngập mùi tử khí.
Nhiều tháng qua, Thám tử Carter đã theo đuổi manh mối của vụ án oái oăm này. Bây giờ, đứng trước nạn nhân, ông cảm thấy sự nặng nề của sự thật khi nó dần hé lộ.
Trở lại hiện trường, Carter tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết. Không có dấu hiệu vật lộn hay vũ lực. Căn phòng được niêm phong, loại trừ khả năng có kẻ đột nhập. Tuy nhiên, khi Carter kiểm tra các cửa sổ, ông phát hiện một khe hở mỏng giữa khung và tường.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở đã tạo ra một tia tử ngoại. Carter nhận ra rằng tia tử ngoại là nguyên nhân khiến xác cô gái bị khô héo. Ai đó đã lợi dụng tia tử ngoại để giết cô ấy một cách từ từ và âm thầm.
Quay lại phòng xét nghiệm, Carter phát hiện ra rằng bóng đèn ở chân giường cô gái phát ra tia tử ngoại. Đối tượng nghi ngờ đầu tiên của ông là người chồng cô đơn, người đã không ngừng đau khổ kể từ khi vợ qua đời.
Khi đối chất với người chồng, người này thú nhận đã lắp bóng đèn tử ngoại để tăng thời gian bên người vợ đã mất của mình. Ông ta không muốn cô ấy phân hủy, vì vậy ông đã tìm cách bảo quản cơ thể cô ấy bằng cách sử dụng tia tử ngoại.
Với đủ bằng chứng, Carter kết luận rằng vụ án mạng đau lòng này không phải là một vụ giết người cố ý, mà là một hành động thương yêu lệch lạc. Người chồng đáng thương đã vô tình giết chết vợ mình trong nỗ lực thỏa mãn nỗi đau mất mát của mình.
Nhiều tháng qua, Thám tử Carter đã theo đuổi manh mối của vụ án oái oăm này. Bây giờ, đứng trước nạn nhân, ông cảm thấy sự nặng nề của sự thật khi nó dần hé lộ.
Trở lại hiện trường, Carter tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết. Không có dấu hiệu vật lộn hay vũ lực. Căn phòng được niêm phong, loại trừ khả năng có kẻ đột nhập. Tuy nhiên, khi Carter kiểm tra các cửa sổ, ông phát hiện một khe hở mỏng giữa khung và tường.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở đã tạo ra một tia tử ngoại. Carter nhận ra rằng tia tử ngoại là nguyên nhân khiến xác cô gái bị khô héo. Ai đó đã lợi dụng tia tử ngoại để giết cô ấy một cách từ từ và âm thầm.
Quay lại phòng xét nghiệm, Carter phát hiện ra rằng bóng đèn ở chân giường cô gái phát ra tia tử ngoại. Đối tượng nghi ngờ đầu tiên của ông là người chồng cô đơn, người đã không ngừng đau khổ kể từ khi vợ qua đời.
Khi đối chất với người chồng, người này thú nhận đã lắp bóng đèn tử ngoại để tăng thời gian bên người vợ đã mất của mình. Ông ta không muốn cô ấy phân hủy, vì vậy ông đã tìm cách bảo quản cơ thể cô ấy bằng cách sử dụng tia tử ngoại.
Với đủ bằng chứng, Carter kết luận rằng vụ án mạng đau lòng này không phải là một vụ giết người cố ý, mà là một hành động thương yêu lệch lạc. Người chồng đáng thương đã vô tình giết chết vợ mình trong nỗ lực thỏa mãn nỗi đau mất mát của mình.