Seo-Ul-sal
Nhân Viên
Trong buồng giam tối tăm ẩm ướt, những ánh mắt vô hồn hướng về tôi. Họ là những tù nhân, những kẻ đã đánh mất tự do vì những lý do khác nhau. Tôi ngồi trong góc phòng, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
"Này thằng mới, đã từng bóc lịch chưa?" một giọng khàn khàn vang lên.
Tôi ngước mắt nhìn lên, đối diện với một người đàn ông gầy gò, xăm trổ chi chít. "Chưa," tôi trả lời yếu ớt.
"Vậy thì mày còn may mắn đấy," hắn cười khẩy. "Ở cái nơi chết tiệt này, chỉ cần sai một bước là vào đây ngay."
Những tù nhân khác cũng bắt đầu kể về những câu chuyện của họ. Có người bị bắt vì trộm cắp, có người vì buôn ma túy, có người còn phạm tội giết người. Mỗi câu chuyện đều chứa đựng nỗi đau, sự hối hận và những ước mơ tan vỡ.
"Lên kế hoạch tẩu thoát chưa?" một tù nhân lớn tuổi hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. "Tôi không biết... Tôi không nghĩ mình có thể."
"Mày phải nghĩ," gã tù nhân già nói. "Ở đây chỉ có hai lựa chọn: hoặc thối rữa trong bốn bức tường này, hoặc tìm cách thoát ra ngoài."
Lời nói của ông ta gieo vào lòng tôi một tia hy vọng le lói. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì mình đã mất, về gia đình và bạn bè mà tôi đã để lại phía sau. Tôi không muốn trốn chạy khỏi tội lỗi của mình, nhưng tôi cũng không muốn bị giam cầm cả đời.
Từng ngày trôi qua, tôi lên kế hoạch tỉ mỉ. Tôi kết bạn với những tù nhân khác, tìm hiểu về lịch trình của các cai ngục và quan sát mọi ngóc ngách của nhà tù. Tôi biết rằng cơ hội để trốn thoát là rất mong manh, nhưng tôi quyết tâm thử sức mình.
Một đêm nọ, cơ hội đến. Các cai ngục đang bận rộn với một vụ bạo động ở một buồng giam khác. Tôi trốn ra khỏi phòng giam và ẩn nấp trong bóng tối. Từng bước một, từng bước một, tôi tiến gần đến cánh cửa dẫn đến tự do.
Khi tôi chạm vào tay nắm cửa, trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi vặn tay nắm, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Tôi đã bị mắc kẹt.
Khi những tiếng bước chân của các cai ngục vang lên ngày càng gần, tôi biết rằng trò chơi đã kết thúc. Tôi cúi đầu, chấp nhận số phận của mình.
Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc khẽ gọi tên tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy người tù nhân già mà tôi đã từng trò chuyện.
"Đừng bỏ cuộc," ông ta nói. "Còn một cách khác."
Ông ta chỉ vào một đường ống thông gió nhỏ ở góc phòng. "Leo lên đó," ông ta nói. "Nó sẽ đưa mày đến bãi rác sau nhà tù."
Tôi không biết liệu đường ống có đủ rộng để tôi chui lọt qua không, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi trèo lên đường ống và bắt đầu bò về phía trước.
Đường ống chật chội và tối tăm, nhưng tôi tiếp tục bò, từng chút một. Sau có vẻ như là cả một quãng đời, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở cuối.
Tôi bám vào mép đường ống và kéo mình ra ngoài. Tôi thở hổn hển khi đứng trên bãi rác, cảm nhận được không khí trong lành trên khuôn mặt. Tôi đã trốn thoát khỏi nhà tù, nhưng cuộc hành trình của tôi vẫn chưa kết thúc.
Tôi biết rằng phía trước còn nhiều khó khăn và nguy hiểm, nhưng tôi quyết tâm sống lại một cuộc đời mới, một cuộc đời mà tôi sẽ không bao giờ phải quay trở lại cái địa ngục đó nữa.
"Này thằng mới, đã từng bóc lịch chưa?" một giọng khàn khàn vang lên.
Tôi ngước mắt nhìn lên, đối diện với một người đàn ông gầy gò, xăm trổ chi chít. "Chưa," tôi trả lời yếu ớt.
"Vậy thì mày còn may mắn đấy," hắn cười khẩy. "Ở cái nơi chết tiệt này, chỉ cần sai một bước là vào đây ngay."
Những tù nhân khác cũng bắt đầu kể về những câu chuyện của họ. Có người bị bắt vì trộm cắp, có người vì buôn ma túy, có người còn phạm tội giết người. Mỗi câu chuyện đều chứa đựng nỗi đau, sự hối hận và những ước mơ tan vỡ.
"Lên kế hoạch tẩu thoát chưa?" một tù nhân lớn tuổi hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. "Tôi không biết... Tôi không nghĩ mình có thể."
"Mày phải nghĩ," gã tù nhân già nói. "Ở đây chỉ có hai lựa chọn: hoặc thối rữa trong bốn bức tường này, hoặc tìm cách thoát ra ngoài."
Lời nói của ông ta gieo vào lòng tôi một tia hy vọng le lói. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì mình đã mất, về gia đình và bạn bè mà tôi đã để lại phía sau. Tôi không muốn trốn chạy khỏi tội lỗi của mình, nhưng tôi cũng không muốn bị giam cầm cả đời.
Từng ngày trôi qua, tôi lên kế hoạch tỉ mỉ. Tôi kết bạn với những tù nhân khác, tìm hiểu về lịch trình của các cai ngục và quan sát mọi ngóc ngách của nhà tù. Tôi biết rằng cơ hội để trốn thoát là rất mong manh, nhưng tôi quyết tâm thử sức mình.
Một đêm nọ, cơ hội đến. Các cai ngục đang bận rộn với một vụ bạo động ở một buồng giam khác. Tôi trốn ra khỏi phòng giam và ẩn nấp trong bóng tối. Từng bước một, từng bước một, tôi tiến gần đến cánh cửa dẫn đến tự do.
Khi tôi chạm vào tay nắm cửa, trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi vặn tay nắm, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Tôi đã bị mắc kẹt.
Khi những tiếng bước chân của các cai ngục vang lên ngày càng gần, tôi biết rằng trò chơi đã kết thúc. Tôi cúi đầu, chấp nhận số phận của mình.
Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc khẽ gọi tên tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy người tù nhân già mà tôi đã từng trò chuyện.
"Đừng bỏ cuộc," ông ta nói. "Còn một cách khác."
Ông ta chỉ vào một đường ống thông gió nhỏ ở góc phòng. "Leo lên đó," ông ta nói. "Nó sẽ đưa mày đến bãi rác sau nhà tù."
Tôi không biết liệu đường ống có đủ rộng để tôi chui lọt qua không, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi trèo lên đường ống và bắt đầu bò về phía trước.
Đường ống chật chội và tối tăm, nhưng tôi tiếp tục bò, từng chút một. Sau có vẻ như là cả một quãng đời, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở cuối.
Tôi bám vào mép đường ống và kéo mình ra ngoài. Tôi thở hổn hển khi đứng trên bãi rác, cảm nhận được không khí trong lành trên khuôn mặt. Tôi đã trốn thoát khỏi nhà tù, nhưng cuộc hành trình của tôi vẫn chưa kết thúc.
Tôi biết rằng phía trước còn nhiều khó khăn và nguy hiểm, nhưng tôi quyết tâm sống lại một cuộc đời mới, một cuộc đời mà tôi sẽ không bao giờ phải quay trở lại cái địa ngục đó nữa.