Trong không khí rộn ràng của Xuân Chiến Khu, đoàn quân múa uyển chuyển trên những gốc tre đung đưa. Múi mít, cô em út trong đoàn, háo hức thể hiện vũ đạo điêu luyện của mình, chiếc khăn đỏ sao vàng tung bay thật đẹp.
Nhưng trời không chiều lòng người. Khi đang dập dìu nhảy múa, mắt Múi mít bỗng loang loáng. Mùi mít mất thăng bằng, lảo đảo rồi lăn quay ra đường. Chiếc cờ đỏ trên đầu tụt xuống, rơi vào bùn đất.
Đoàn quân múa ngỡ ngàng. Tiếng nhạc bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về Múi mít đang nằm khóc nức nở.
"Em sao vậy?" - Không khí lo lắng bao trùm khắp đoàn.
Múi mít cố nén khóc, cất tiếng nói trong tiếng nấc: "Em... em mắt hoa, đầu chóng... chắc là thiếu sức rồi".
Những chiến sĩ khác xúm lại, dìu Múi mít vào trong nhà, lau người, đắp chăn ấm cho cô. Mùi mít dần cảm thấy khỏe hơn. Cô nhìn các chị đang tập luyện, lòng tràn đầy cảm giác buồn tủi.
"Em muốn nhảy lắm, nhưng em sợ mình ngất xỉu giữa chừng thì mọi người sẽ lo lắng cho em", Múi mít nói với chị phụ trách.
Chị phụ trách cười hiền: "Đừng lo, em nghỉ ngơi đi. Mọi người sẽ thay em biểu diễn. Sức khỏe của em quan trọng hơn cả".
Múi mít gật đầu. Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn đoàn quân múa luyện tập với lòng đầy tự hào và xúc động. Chiếc cờ đỏ sao vàng trên tay các chị vẫn tung bay rực rỡ, tượng trưng cho tinh thần chiến đấu bất khuất của người dân Việt Nam.
Và dù không thể trực tiếp tham gia, nhưng Múi mít vẫn cảm thấy mình là một phần của cuộc chiến đấu vẻ vang này.
Nhưng trời không chiều lòng người. Khi đang dập dìu nhảy múa, mắt Múi mít bỗng loang loáng. Mùi mít mất thăng bằng, lảo đảo rồi lăn quay ra đường. Chiếc cờ đỏ trên đầu tụt xuống, rơi vào bùn đất.
Đoàn quân múa ngỡ ngàng. Tiếng nhạc bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về Múi mít đang nằm khóc nức nở.
"Em sao vậy?" - Không khí lo lắng bao trùm khắp đoàn.
Múi mít cố nén khóc, cất tiếng nói trong tiếng nấc: "Em... em mắt hoa, đầu chóng... chắc là thiếu sức rồi".
Những chiến sĩ khác xúm lại, dìu Múi mít vào trong nhà, lau người, đắp chăn ấm cho cô. Mùi mít dần cảm thấy khỏe hơn. Cô nhìn các chị đang tập luyện, lòng tràn đầy cảm giác buồn tủi.
"Em muốn nhảy lắm, nhưng em sợ mình ngất xỉu giữa chừng thì mọi người sẽ lo lắng cho em", Múi mít nói với chị phụ trách.
Chị phụ trách cười hiền: "Đừng lo, em nghỉ ngơi đi. Mọi người sẽ thay em biểu diễn. Sức khỏe của em quan trọng hơn cả".
Múi mít gật đầu. Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn đoàn quân múa luyện tập với lòng đầy tự hào và xúc động. Chiếc cờ đỏ sao vàng trên tay các chị vẫn tung bay rực rỡ, tượng trưng cho tinh thần chiến đấu bất khuất của người dân Việt Nam.
Và dù không thể trực tiếp tham gia, nhưng Múi mít vẫn cảm thấy mình là một phần của cuộc chiến đấu vẻ vang này.