Trong giảng đường ấm cúng nhưng chật chội, Den Dét, sinh viên sắp tốt nghiệp, ngồi ủ rũ giữa hàng ghế người nhà ngột ngạt. Đáng lẽ anh phải được ăn mừng sự kiện trọng đại này tại hội trường rộng lớn, nhưng thay vào đó, anh lại bị nhồi nhét vào góc hẹp của một khán phòng chỉ vừa bằng một phần ba diện tích cần thiết.
Cơ thể Den Dét cứng đờ vì khó chịu. Anh không thể cử động nổi, mặc cho cơn ngứa ngáy đang hành hạ. Những chiếc máy quay chĩa thẳng vào mặt anh, khiến anh cảm thấy như đang bị tra tấn. Âm thanh từ chiếc loa rè nhè, khiến những lời phát biểu mừng tốt nghiệp trở nên vô nghĩa.
Den Dét nhớ lại những lời hứa hẹn của ban lãnh đạo trường về một lễ tốt nghiệp hoành tráng, với sân khấu mở rộng và hệ thống âm thanh đỉnh cao. Anh đã mơ ước được bước trên một con đường rải đầy hoa, được chụp ảnh kỷ niệm với bằng tốt nghiệp trong tay. Nhưng giờ đây, ước mơ đó đã tan biến, thay thế bằng sự thất vọng và bất mãn.
Anh liếc nhìn xung quanh và thấy những khuôn mặt bạn bè cũng đang méo mó vì khó chịu. Họ xì xào bàn tán, chửi thầm vào lễ tốt nghiệp tệ hại này. Den Dét cảm thấy tức giận và bực bội. Anh đã dành cả thời sinh viên miệt mài học tập, bỏ ra vô số tiền bạc và công sức, chỉ để rồi bị đối xử như những chú thỏ con trong chuồng.
Khi hiệu trưởng lên phát biểu, những lời chúc mừng suông của ông càng làm Den Dét thêm phẫn nộ. Ông ta ca ngợi sự thành công của sinh viên, nhưng không hề nhắc đến điều kiện lễ tốt nghiệp thảm hại này. Den Dét cuộn tròn ngón tay thành nắm đấm, kìm nén cơn giận đang trỗi dậy bên trong.
Buổi lễ tốt nghiệp kéo dài trong vô tận. Den Dét cố gắng tập trung vào khoảnh khắc trọng đại, nhưng sự khó chịu và bất mãn vẫn bủa vây lấy anh. Khi buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc, Den Dét bước ra khỏi hội trường, đầu óc quay cuồng vì tức giận và thất vọng.
Cơ thể Den Dét cứng đờ vì khó chịu. Anh không thể cử động nổi, mặc cho cơn ngứa ngáy đang hành hạ. Những chiếc máy quay chĩa thẳng vào mặt anh, khiến anh cảm thấy như đang bị tra tấn. Âm thanh từ chiếc loa rè nhè, khiến những lời phát biểu mừng tốt nghiệp trở nên vô nghĩa.
Den Dét nhớ lại những lời hứa hẹn của ban lãnh đạo trường về một lễ tốt nghiệp hoành tráng, với sân khấu mở rộng và hệ thống âm thanh đỉnh cao. Anh đã mơ ước được bước trên một con đường rải đầy hoa, được chụp ảnh kỷ niệm với bằng tốt nghiệp trong tay. Nhưng giờ đây, ước mơ đó đã tan biến, thay thế bằng sự thất vọng và bất mãn.
Anh liếc nhìn xung quanh và thấy những khuôn mặt bạn bè cũng đang méo mó vì khó chịu. Họ xì xào bàn tán, chửi thầm vào lễ tốt nghiệp tệ hại này. Den Dét cảm thấy tức giận và bực bội. Anh đã dành cả thời sinh viên miệt mài học tập, bỏ ra vô số tiền bạc và công sức, chỉ để rồi bị đối xử như những chú thỏ con trong chuồng.
Khi hiệu trưởng lên phát biểu, những lời chúc mừng suông của ông càng làm Den Dét thêm phẫn nộ. Ông ta ca ngợi sự thành công của sinh viên, nhưng không hề nhắc đến điều kiện lễ tốt nghiệp thảm hại này. Den Dét cuộn tròn ngón tay thành nắm đấm, kìm nén cơn giận đang trỗi dậy bên trong.
Buổi lễ tốt nghiệp kéo dài trong vô tận. Den Dét cố gắng tập trung vào khoảnh khắc trọng đại, nhưng sự khó chịu và bất mãn vẫn bủa vây lấy anh. Khi buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc, Den Dét bước ra khỏi hội trường, đầu óc quay cuồng vì tức giận và thất vọng.