Mạnh Thường
Nhân Viên
Khi ánh bình minh nhuộm hồng chân trời, thành phố Hà Tĩnh thức giấc với sức sống căng tràn. Tôi rời nơi đây với bao kỷ niệm đẹp, nhưng mỗi bước đi đều khắc ghi trong tim hình ảnh quê hương yêu dấu.
Đi khắp mọi miền, nhưng hương Sen Phương Nam hay vẻ đẹp của Vịnh Hạ Long vẫn không thể nào làm lu mờ bóng dáng của Bãi biển Thiên Cầm. Bãi cát trắng trải dài, nước biển trong veo, tiếng sóng vỗ rì rào như một bản tình ca bất tận. Tôi nhớ những buổi chiều lộng gió, dạo bước trên bờ biển thơ mộng, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả chân trời một màu đỏ rực.
Thuở còn là cậu bé, tôi thường được ông bà dẫn đi trẩy hội đền Vũ Quang. Đền nằm trên một ngọn đồi thơ mộng, giữa bốn bề cây cối xanh tươi. Mỗi dịp xuân về, người dân nơi đây nô nức trẩy hội, dâng hương tưởng nhớ công đức của vị tướng tài. Tôi còn nhớ cái không khí nhộn nhịp, tiếng trống rền vang, xen lẫn tiếng cười nói vui tươi của mọi người.
Những món ăn của Hà Tĩnh cũng khiến tôi nhớ nhung không nguôi. Bánh đa vừng thơm giòn, cháo canh đậm đà, bánh khoái dân dã... Mỗi món ăn đều mang trong mình một hương vị riêng, làm say đắm lòng người. Tôi nhớ những buổi sáng ghé vào một quán nhỏ ven đường, gọi một bát cháo canh nóng hổi, húp từng muỗng và cảm nhận cái vị ngọt ngào, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Hà Tĩnh còn là quê hương của những nhà thơ, nhà văn nổi tiếng. Thơ của Hoài Thanh, Nguyễn Du, thơ của Cảnh Tròn... đã đi vào lòng người, trở thành một phần di sản văn hóa của quê hương. Tôi thích nhất những câu thơ của Hoài Thanh, đặc biệt là câu "Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh". Câu thơ ấy như một sợi dây vô hình, kết nối tôi với quê nhà, dù ở bất cứ nơi đâu.
Hà Tĩnh ơi, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, nơi lưu giữ bao kỷ niệm tuổi thơ. Đất trời Hà Tĩnh luôn hiện hữu trong trái tim tôi, như một nguồn cảm hứng bất tận cho những sáng tác của mình. Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh, nỗi nhớ ấy sẽ mãi là động lực để tôi cố gắng và phấn đấu, đem tên tuổi của quê hương vươn xa hơn nữa.
Đi khắp mọi miền, nhưng hương Sen Phương Nam hay vẻ đẹp của Vịnh Hạ Long vẫn không thể nào làm lu mờ bóng dáng của Bãi biển Thiên Cầm. Bãi cát trắng trải dài, nước biển trong veo, tiếng sóng vỗ rì rào như một bản tình ca bất tận. Tôi nhớ những buổi chiều lộng gió, dạo bước trên bờ biển thơ mộng, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả chân trời một màu đỏ rực.
Thuở còn là cậu bé, tôi thường được ông bà dẫn đi trẩy hội đền Vũ Quang. Đền nằm trên một ngọn đồi thơ mộng, giữa bốn bề cây cối xanh tươi. Mỗi dịp xuân về, người dân nơi đây nô nức trẩy hội, dâng hương tưởng nhớ công đức của vị tướng tài. Tôi còn nhớ cái không khí nhộn nhịp, tiếng trống rền vang, xen lẫn tiếng cười nói vui tươi của mọi người.
Những món ăn của Hà Tĩnh cũng khiến tôi nhớ nhung không nguôi. Bánh đa vừng thơm giòn, cháo canh đậm đà, bánh khoái dân dã... Mỗi món ăn đều mang trong mình một hương vị riêng, làm say đắm lòng người. Tôi nhớ những buổi sáng ghé vào một quán nhỏ ven đường, gọi một bát cháo canh nóng hổi, húp từng muỗng và cảm nhận cái vị ngọt ngào, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Hà Tĩnh còn là quê hương của những nhà thơ, nhà văn nổi tiếng. Thơ của Hoài Thanh, Nguyễn Du, thơ của Cảnh Tròn... đã đi vào lòng người, trở thành một phần di sản văn hóa của quê hương. Tôi thích nhất những câu thơ của Hoài Thanh, đặc biệt là câu "Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh". Câu thơ ấy như một sợi dây vô hình, kết nối tôi với quê nhà, dù ở bất cứ nơi đâu.
Hà Tĩnh ơi, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, nơi lưu giữ bao kỷ niệm tuổi thơ. Đất trời Hà Tĩnh luôn hiện hữu trong trái tim tôi, như một nguồn cảm hứng bất tận cho những sáng tác của mình. Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh, nỗi nhớ ấy sẽ mãi là động lực để tôi cố gắng và phấn đấu, đem tên tuổi của quê hương vươn xa hơn nữa.