Black 99 Man
Nhân Viên
Trong ánh đèn nhạt nhòa của một cửa hàng lưu niệm khiêm tốn nằm sâu trong một con hẻm sầm uất, một bầu không khí căng thẳng đang diễn ra. Nhóm khách du lịch Trung Quốc bảy người đứng lơ lửng bên trong, biểu cảm thất vọng và bất mãn hằn sâu trên khuôn mặt họ.
Cửa hàng nhỏ bé chật cứng các mặt hàng thủ công mỹ nghệ: từ tượng sành sứ tinh xảo đến đồ trang sức bằng gỗ thủ công. Tuy nhiên, thay vì say mê ngắm nghía những tác phẩm xa hoa này, đoàn khách lại chỉ lượn lờ quanh cửa hàng, tay đút túi.
Chủ cửa hàng, một ông già tên là ông Lee, quan sát tình hình với đôi mắt đầy lo lắng. Ông đã tận mắt chứng kiến cảnh đoàn khách vào cửa hàng của mình nhưng không có ý định mua sắm. Sau một giờ lang thang, ông Lee cảm thấy phải đối mặt với vấn đề này trực tiếp.
"Xin lỗi, các vị khách quý," ông Lee nói bằng giọng nhẹ nhàng. "Tôi thấy các vị đã dành khá nhiều thời gian trong cửa hàng của tôi. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng các vị không cần bất cứ sự trợ giúp nào."
Đoàn khách liếc nhìn nhau. Người đàn ông cao lớn nhất trong nhóm, người dường như là hướng dẫn viên du lịch, bước tới.
"Xin chào," anh ta nói. "Chúng tôi đến từ Trung Quốc. Chúng tôi rất tiếc vì không thể mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng của ông."
Ông Lee nhíu mày. "Tôi hiểu rằng mọi người không luôn tìm thấy thứ gì đó phù hợp với sở thích của mình. Nhưng tôi chỉ tò mò tại sao các vị lại ở đây mà không có ý định mua sắm?"
Người hướng dẫn viên thở dài. "Thật không may, hành trình của chúng tôi bị cắt ngắn do các lệnh hạn chế đi lại. Chúng tôi không có đủ thời gian để mua sắm nhiều. Chúng tôi chỉ tìm kiếm một nơi để nghỉ ngơi và tránh nóng."
Ông Lee do dự một lúc. Ông có quyền yêu cầu đoàn khách rời khỏi cửa hàng, nhưng ông cũng hiểu hoàn cảnh của họ.
"Tôi có thể thông cảm," ông Lee nói. "Các vị có thể ở lại đây thêm một chút nếu muốn. Nhưng tôi phải yêu cầu các vị không làm phiền các khách hàng khác hoặc làm hỏng bất kỳ món đồ nào."
Đoàn khách thở phào nhẹ nhõm. Họ ngồi xuống một góc và trò chuyện, trong khi ông Lee tiếp tục phục vụ khách hàng khác. Khi hoàng hôn buông xuống, đoàn khách Trung Quốc chuẩn bị rời đi.
"Cảm ơn vì sự hiếu khách của ông," người hướng dẫn viên nói. "Chúng tôi xin lỗi vì đã không mua bất cứ thứ gì."
"Không sao đâu," ông Lee nói. "Tôi hy vọng các vị có một hành trình an toàn và may mắn."
Khi đoàn khách rời đi, ông Lee nhìn theo bóng họ. Ông hiểu rằng tình hình hiện tại rất khó khăn đối với du khách Trung Quốc. Ông hy vọng rằng họ có thể tìm thấy niềm vui và kỷ niệm trong những phần còn lại của chuyến đi.
Cửa hàng nhỏ bé chật cứng các mặt hàng thủ công mỹ nghệ: từ tượng sành sứ tinh xảo đến đồ trang sức bằng gỗ thủ công. Tuy nhiên, thay vì say mê ngắm nghía những tác phẩm xa hoa này, đoàn khách lại chỉ lượn lờ quanh cửa hàng, tay đút túi.
Chủ cửa hàng, một ông già tên là ông Lee, quan sát tình hình với đôi mắt đầy lo lắng. Ông đã tận mắt chứng kiến cảnh đoàn khách vào cửa hàng của mình nhưng không có ý định mua sắm. Sau một giờ lang thang, ông Lee cảm thấy phải đối mặt với vấn đề này trực tiếp.
"Xin lỗi, các vị khách quý," ông Lee nói bằng giọng nhẹ nhàng. "Tôi thấy các vị đã dành khá nhiều thời gian trong cửa hàng của tôi. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng các vị không cần bất cứ sự trợ giúp nào."
Đoàn khách liếc nhìn nhau. Người đàn ông cao lớn nhất trong nhóm, người dường như là hướng dẫn viên du lịch, bước tới.
"Xin chào," anh ta nói. "Chúng tôi đến từ Trung Quốc. Chúng tôi rất tiếc vì không thể mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng của ông."
Ông Lee nhíu mày. "Tôi hiểu rằng mọi người không luôn tìm thấy thứ gì đó phù hợp với sở thích của mình. Nhưng tôi chỉ tò mò tại sao các vị lại ở đây mà không có ý định mua sắm?"
Người hướng dẫn viên thở dài. "Thật không may, hành trình của chúng tôi bị cắt ngắn do các lệnh hạn chế đi lại. Chúng tôi không có đủ thời gian để mua sắm nhiều. Chúng tôi chỉ tìm kiếm một nơi để nghỉ ngơi và tránh nóng."
Ông Lee do dự một lúc. Ông có quyền yêu cầu đoàn khách rời khỏi cửa hàng, nhưng ông cũng hiểu hoàn cảnh của họ.
"Tôi có thể thông cảm," ông Lee nói. "Các vị có thể ở lại đây thêm một chút nếu muốn. Nhưng tôi phải yêu cầu các vị không làm phiền các khách hàng khác hoặc làm hỏng bất kỳ món đồ nào."
Đoàn khách thở phào nhẹ nhõm. Họ ngồi xuống một góc và trò chuyện, trong khi ông Lee tiếp tục phục vụ khách hàng khác. Khi hoàng hôn buông xuống, đoàn khách Trung Quốc chuẩn bị rời đi.
"Cảm ơn vì sự hiếu khách của ông," người hướng dẫn viên nói. "Chúng tôi xin lỗi vì đã không mua bất cứ thứ gì."
"Không sao đâu," ông Lee nói. "Tôi hy vọng các vị có một hành trình an toàn và may mắn."
Khi đoàn khách rời đi, ông Lee nhìn theo bóng họ. Ông hiểu rằng tình hình hiện tại rất khó khăn đối với du khách Trung Quốc. Ông hy vọng rằng họ có thể tìm thấy niềm vui và kỷ niệm trong những phần còn lại của chuyến đi.