cavekechuyen
Nhân Viên
Cuộc đời tao vốn đen đủi, không biết sao tránh mãi mà vẫn cứ gặp vận rủi.
Hồi còn trẻ, tao cần tiền gấp nên đành ngậm ngùi bán đi rẫy cà phê mà bố mẹ để lại. Lúc đó, giá cà phê chỉ lẹt đẹt 30k một ký, tao bán vội cho được tiền lo việc gia đình.
Thế mà đúng lúc tao bán xong, y như rằng giá cà phê phi mã. Từ 30k, nó cứ vùn vụt tăng lên đến 62k một ký. Tao nhìn mà đấm ngực tiếc ngẩn ngơ.
Giá cà phê thì cứ tăng, trong khi tao thì ngậm đắng nuốt cay. Mỗi khi nhìn thấy người ta khoe mẽ thu về cả chục tỷ từ vườn cà phê, tao lại rên rỉ trong lòng.
"Đời tao đen đủi thật tụi mày ạ. Đúng là cái số, tránh hoài không khỏi."
Giờ đây, mỗi lần đi ngang qua rẫy cà phê cũ, tao lại thở dài ngao ngán. Giá như tao không bán thì giờ này, gia đình tao sẽ có cuộc sống giàu sang. Nhưng thôi, đời đã đen thì còn biết làm sao được. Đành chấp nhận số phận và tiếp tục vật lộn với cuộc sống.
Hồi còn trẻ, tao cần tiền gấp nên đành ngậm ngùi bán đi rẫy cà phê mà bố mẹ để lại. Lúc đó, giá cà phê chỉ lẹt đẹt 30k một ký, tao bán vội cho được tiền lo việc gia đình.
Thế mà đúng lúc tao bán xong, y như rằng giá cà phê phi mã. Từ 30k, nó cứ vùn vụt tăng lên đến 62k một ký. Tao nhìn mà đấm ngực tiếc ngẩn ngơ.
Giá cà phê thì cứ tăng, trong khi tao thì ngậm đắng nuốt cay. Mỗi khi nhìn thấy người ta khoe mẽ thu về cả chục tỷ từ vườn cà phê, tao lại rên rỉ trong lòng.
"Đời tao đen đủi thật tụi mày ạ. Đúng là cái số, tránh hoài không khỏi."
Giờ đây, mỗi lần đi ngang qua rẫy cà phê cũ, tao lại thở dài ngao ngán. Giá như tao không bán thì giờ này, gia đình tao sẽ có cuộc sống giàu sang. Nhưng thôi, đời đã đen thì còn biết làm sao được. Đành chấp nhận số phận và tiếp tục vật lộn với cuộc sống.