Trong căn phòng mờ tối, Anna ngồi thu mình bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn về dòng người hối hả bên ngoài. 18 năm đã trôi qua, nhưng ký ức đau thương vẫn đè nặng trong tâm trí cô.
Một đêm định mệnh, Anna mới 17 tuổi, vô tư bước vào một bữa tiệc. Trong cơn say, cô đã trao thân cho một người đàn ông lạ mặt. Ngay sau đó, thế giới của cô sụp đổ. Cô bị xã hội lên án, danh dự bị vấy bẩn, và người yêu bỏ cô đi.
Từ đó, chữ "trinh tiết" trở thành bóng ma ám ảnh Anna. Cô cố gắng xóa bỏ quá khứ bằng cách che giấu sự thật, xây dựng một hình ảnh hoàn hảo. Nhưng mỗi lời đồn thổi, mỗi ánh mắt soi mói lại như một nhát dao vào tim cô.
Cô chạy trốn khỏi quê hương, sống một cuộc đời cô độc ở một nơi xa lạ. Cô tự nhủ rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương, nhưng nỗi sợ hãi và xấu hổ vẫn đeo bám cô không buông.
Mỗi buổi đêm, Anna trở về quá khứ, hồi tưởng lại sự kiện đau buồn đó. Cô tự trách bản thân vì sự ngu ngốc, vì đã để một phút yếu lòng hủy hoại cuộc đời mình.
Những viên thuốc ngủ và rượu không còn có tác dụng giúp cô trốn tránh cơn ám ảnh. Cô tìm đến sự giúp đỡ của các chuyên gia, nhưng tất cả đều vô ích. Chữ "trinh tiết" đã trở thành định nghĩa duy nhất của cô, một lời nguyền ám ảnh suốt cuộc đời.
Giờ đây, khi đã bước vào tuổi trung niên, Anna vẫn chưa tìm được sự bình yên. Quá khứ vẫn tiếp tục giày vò cô, biến cuộc sống của cô thành một chuỗi đau khổ và tuyệt vọng.
Một đêm định mệnh, Anna mới 17 tuổi, vô tư bước vào một bữa tiệc. Trong cơn say, cô đã trao thân cho một người đàn ông lạ mặt. Ngay sau đó, thế giới của cô sụp đổ. Cô bị xã hội lên án, danh dự bị vấy bẩn, và người yêu bỏ cô đi.
Từ đó, chữ "trinh tiết" trở thành bóng ma ám ảnh Anna. Cô cố gắng xóa bỏ quá khứ bằng cách che giấu sự thật, xây dựng một hình ảnh hoàn hảo. Nhưng mỗi lời đồn thổi, mỗi ánh mắt soi mói lại như một nhát dao vào tim cô.
Cô chạy trốn khỏi quê hương, sống một cuộc đời cô độc ở một nơi xa lạ. Cô tự nhủ rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương, nhưng nỗi sợ hãi và xấu hổ vẫn đeo bám cô không buông.
Mỗi buổi đêm, Anna trở về quá khứ, hồi tưởng lại sự kiện đau buồn đó. Cô tự trách bản thân vì sự ngu ngốc, vì đã để một phút yếu lòng hủy hoại cuộc đời mình.
Những viên thuốc ngủ và rượu không còn có tác dụng giúp cô trốn tránh cơn ám ảnh. Cô tìm đến sự giúp đỡ của các chuyên gia, nhưng tất cả đều vô ích. Chữ "trinh tiết" đã trở thành định nghĩa duy nhất của cô, một lời nguyền ám ảnh suốt cuộc đời.
Giờ đây, khi đã bước vào tuổi trung niên, Anna vẫn chưa tìm được sự bình yên. Quá khứ vẫn tiếp tục giày vò cô, biến cuộc sống của cô thành một chuỗi đau khổ và tuyệt vọng.