Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm, tiếng kêu than yếu ớt vọng ra từ nhà xe tối tăm của một tòa nhà chung cư ở Hà Nội. Bất lực và tuyệt vọng, người phụ nữ trẻ tên Linh vật lộn một mình với cơn đau dữ dội, đứa con sắp chào đời trong phút chốc.
"Cứu tôi... có ai ở đó không?" tiếng kêu của cô ấy nghẹn ngào vì sợ hãi.
Trong sự tĩnh lặng chết chóc của tòa nhà, lời cầu xin của Linh dường như rơi vào hư không. Nhưng rồi, như một phép màu, một bóng người thấp thoáng xuất hiện từ bóng tối.
"Có chuyện gì vậy?" một giọng nói khàn khàn hỏi.
"Tôi... tôi sắp sinh con! Hãy giúp tôi..." Linh nói lắp bắp.
Không do dự, người đàn ông, một bảo vệ tòa nhà tên là Nam, chạy đến bên cô. Anh đỡ lấy Linh, nâng niu cô như một vật trân quý.
"Đừng sợ, tôi sẽ ở đây với cô," Nam trấn an.
Trong tiếng thở hổn hển của Linh, đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời. Tiếng khóc non nớt hòa vào tiếng mưa rào bên ngoài, tạo nên một bản giao hưởng của sự sống mới.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Đứa trẻ bắt đầu xanh xao và trơ lì, không thở được. Nam bối rối không biết phải làm sao.
"Chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện ngay," anh nói với vẻ cấp bách.
Bế Linh và đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay, Nam chạy như bay ra khỏi nhà xe. Mưa vẫn xối xả, nhưng họ không quan tâm. Anh chạy qua đường và tìm được một chiếc taxi.
Tại bệnh viện, Linh và đứa trẻ được chăm sóc y tế chuyên nghiệp. Đứa trẻ được thở máy, trong khi Linh được truyền máu. Sau nhiều giờ lo lắng, cuối cùng cả hai mẹ con đều được an toàn.
Linh đặt tên cho đứa con trai là Nam, để bày tỏ lòng biết ơn đối với người đàn ông đã cứu mạng cô. Trong những năm sau đó, Nam luôn ở bên mẹ và bé trai, trở thành một người cha và người chồng tận tụy.
Câu chuyện về Linh và Nam trở thành giai thoại cho tinh thần nhân đạo và lòng dũng cảm của người dân Hà Nội. Và nhà xe, nơi đứa trẻ chào đời, trở thành nơi tưởng nhớ về một phép màu đã xảy ra trong những giờ phút đen tối.
"Cứu tôi... có ai ở đó không?" tiếng kêu của cô ấy nghẹn ngào vì sợ hãi.
Trong sự tĩnh lặng chết chóc của tòa nhà, lời cầu xin của Linh dường như rơi vào hư không. Nhưng rồi, như một phép màu, một bóng người thấp thoáng xuất hiện từ bóng tối.
"Có chuyện gì vậy?" một giọng nói khàn khàn hỏi.
"Tôi... tôi sắp sinh con! Hãy giúp tôi..." Linh nói lắp bắp.
Không do dự, người đàn ông, một bảo vệ tòa nhà tên là Nam, chạy đến bên cô. Anh đỡ lấy Linh, nâng niu cô như một vật trân quý.
"Đừng sợ, tôi sẽ ở đây với cô," Nam trấn an.
Trong tiếng thở hổn hển của Linh, đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời. Tiếng khóc non nớt hòa vào tiếng mưa rào bên ngoài, tạo nên một bản giao hưởng của sự sống mới.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Đứa trẻ bắt đầu xanh xao và trơ lì, không thở được. Nam bối rối không biết phải làm sao.
"Chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện ngay," anh nói với vẻ cấp bách.
Bế Linh và đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay, Nam chạy như bay ra khỏi nhà xe. Mưa vẫn xối xả, nhưng họ không quan tâm. Anh chạy qua đường và tìm được một chiếc taxi.
Tại bệnh viện, Linh và đứa trẻ được chăm sóc y tế chuyên nghiệp. Đứa trẻ được thở máy, trong khi Linh được truyền máu. Sau nhiều giờ lo lắng, cuối cùng cả hai mẹ con đều được an toàn.
Linh đặt tên cho đứa con trai là Nam, để bày tỏ lòng biết ơn đối với người đàn ông đã cứu mạng cô. Trong những năm sau đó, Nam luôn ở bên mẹ và bé trai, trở thành một người cha và người chồng tận tụy.
Câu chuyện về Linh và Nam trở thành giai thoại cho tinh thần nhân đạo và lòng dũng cảm của người dân Hà Nội. Và nhà xe, nơi đứa trẻ chào đời, trở thành nơi tưởng nhớ về một phép màu đã xảy ra trong những giờ phút đen tối.