Trong bóng tối tan hoang của cánh đồng đổ nát, Evan chập chững tới trước. Cái bóng đổ của anh ấy in dài trên mặt đất đầy bụi bặm, phản chiếu nỗi đau và sự tuyệt vọng sâu thẳm.
Vừa rồi, cuộc sống của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Ngôi nhà của anh đã bị san phẳng thành đống đổ nát, người thân yêu nhất của anh cũng đã ra đi mãi mãi. Và giờ đây, chỉ còn lại mình anh lẻ loi giữa thế giới tan hoang này.
Evan quỳ xuống giữa đống gạch vụn, đôi bàn tay run rẩy vuốt ve những mảnh vỡ còn sót lại của ngôi nhà anh từng gọi là tổ ấm. Nước mắt anh lăn dài trên má, thấm ướt lớp bụi bẩn trên mặt anh.
"Hẹo tiêu thật rồi," anh thì thầm giữa tiếng nức nở đầy đau đớn. "Mọi thứ đã mất rồi."
Sự tuyệt vọng ngập tràn trong tâm hồn Evan. Anh cảm thấy như thể cả thế giới đã sụp đổ dưới chân mình. Anh đã mất tất cả, và không còn gì nữa để bám víu.
Khi bóng tối bao trùm lấy anh, Evan cảm thấy một sự trống rỗng đau đớn ăn sâu vào trái tim anh. Anh biết rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng bao giờ như trước nữa. Nhưng ngay cả trong tuyệt vọng, một tia hy vọng mỏng manh vẫn còn le lói.
Evan hít một hơi thật sâu và đứng dậy. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết rằng mình không thể đầu hàng. Anh còn phải sống tiếp, vì những người thân yêu đã ra đi.
Anh nhìn lên bầu trời đen kịt, nơi những vì sao đang lấp lánh như những ngọn nến trong bóng tối. "Tôi sẽ không để mọi chuyện như vậy đâu," anh thề. "Tôi sẽ xây dựng lại cuộc sống của mình, vì các bạn."
Và với quyết tâm mới, Evan rời khỏi đống đổ nát, từng bước một hướng tới một tương lai không chắc chắn nhưng vẫn tràn đầy hy vọng.
Vừa rồi, cuộc sống của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Ngôi nhà của anh đã bị san phẳng thành đống đổ nát, người thân yêu nhất của anh cũng đã ra đi mãi mãi. Và giờ đây, chỉ còn lại mình anh lẻ loi giữa thế giới tan hoang này.
Evan quỳ xuống giữa đống gạch vụn, đôi bàn tay run rẩy vuốt ve những mảnh vỡ còn sót lại của ngôi nhà anh từng gọi là tổ ấm. Nước mắt anh lăn dài trên má, thấm ướt lớp bụi bẩn trên mặt anh.
"Hẹo tiêu thật rồi," anh thì thầm giữa tiếng nức nở đầy đau đớn. "Mọi thứ đã mất rồi."
Sự tuyệt vọng ngập tràn trong tâm hồn Evan. Anh cảm thấy như thể cả thế giới đã sụp đổ dưới chân mình. Anh đã mất tất cả, và không còn gì nữa để bám víu.
Khi bóng tối bao trùm lấy anh, Evan cảm thấy một sự trống rỗng đau đớn ăn sâu vào trái tim anh. Anh biết rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng bao giờ như trước nữa. Nhưng ngay cả trong tuyệt vọng, một tia hy vọng mỏng manh vẫn còn le lói.
Evan hít một hơi thật sâu và đứng dậy. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết rằng mình không thể đầu hàng. Anh còn phải sống tiếp, vì những người thân yêu đã ra đi.
Anh nhìn lên bầu trời đen kịt, nơi những vì sao đang lấp lánh như những ngọn nến trong bóng tối. "Tôi sẽ không để mọi chuyện như vậy đâu," anh thề. "Tôi sẽ xây dựng lại cuộc sống của mình, vì các bạn."
Và với quyết tâm mới, Evan rời khỏi đống đổ nát, từng bước một hướng tới một tương lai không chắc chắn nhưng vẫn tràn đầy hy vọng.