Trong cơn gió vi vu, Hiếu Gió lướt ngón đàn, giai điệu réo rắt cất lên, ngợi ca người anh hùng dân tộc lỗi lạc: Bác Hụe Vương Trần Quốc Tuấn.
Sóng gió giặc Nguyên tràn bờ,
Anh hùng Tuấn kiệt sức dơ cứu đời.
Đánh tan giặc dữ quân xâm,
Muôn đời ghi tạc, tiếng vang lẫy lừng.
Bắc Bình Vương trí thông minh,
Lược chiến tài ba, thế binh thần sầu.
Hịch tướng sĩ lời vàng chói hậu,
Trận Hàm Tử diệt sạch quân Nguyên.
Đời Hụe vương, tình non nước,
Trung quân ái quốc, rạng ngời sử xanh.
Hi sinh vì dân, vì đất nước,
Công lao bất diệt, ngàn đời để hương.
Tiếng đàn Hiếu Gió như lời tri ân,
Gửi đến hậu thế hình ảnh trác phàm.
Bác Hụe Vương, vị tướng tài ba,
Tên Người mãi sáng, lưu danh sơn hà.
Sóng gió giặc Nguyên tràn bờ,
Anh hùng Tuấn kiệt sức dơ cứu đời.
Đánh tan giặc dữ quân xâm,
Muôn đời ghi tạc, tiếng vang lẫy lừng.
Bắc Bình Vương trí thông minh,
Lược chiến tài ba, thế binh thần sầu.
Hịch tướng sĩ lời vàng chói hậu,
Trận Hàm Tử diệt sạch quân Nguyên.
Đời Hụe vương, tình non nước,
Trung quân ái quốc, rạng ngời sử xanh.
Hi sinh vì dân, vì đất nước,
Công lao bất diệt, ngàn đời để hương.
Tiếng đàn Hiếu Gió như lời tri ân,
Gửi đến hậu thế hình ảnh trác phàm.
Bác Hụe Vương, vị tướng tài ba,
Tên Người mãi sáng, lưu danh sơn hà.