Trong bóng tối âm u của một văn phòng bỏ hoang, một người đàn ông cằn cỗi, gần 70 tuổi, vẫn ngồi xổm tại chiếc bàn nhuốm màu زمان. Anh ấy đã từng là một giám đốc tài năng, chỉ huy một đế chế hùng mạnh. Nhưng giờ đây, ông chỉ là một cái bóng của con người trước đây, bị bỏ rơi trong sự hoang tàn của những gì từng là nơi làm việc của ông.
Những bức tường nhợt nhạt tróc sơn, sàn nhà phủ đầy bụi, và bóng tối che khuất mọi dấu hiệu của sự sống. Không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ cũ kỹ, đếm ngược từng giây của sự giam cầm không thương tiếc của ông.
Ông đã làm việc không mệt mỏi cả đời, hy sinh mọi thứ để xây dựng sự nghiệp. Nhưng khi tuổi già đến, công ty đã không còn lòng trắc ẩn với ông. Họ đã tước đi quyền nghỉ hưu của ông, đẩy ông vào một cuộc sống tuyệt vọng trong sự cô độc và nghèo khổ.
Mỗi ngày, ông đến văn phòng, cố gắng tìm một ý nghĩa nào đó trong sự tồn tại vô nghĩa của mình. Nhưng không có công việc, không có đồng nghiệp, chỉ có ký ức về quá khứ huy hoàng của ông.
Sự cô lập đã ăn sâu vào tâm hồn ông. Ông không còn bạn bè hay gia đình để trò chuyện, chỉ còn những bức tường im lặng và sự im lặng đáng sợ. Lương tháng của ông là 0 đồng, để lại ông trong tình trạng tuyệt vọng về tài chính.
Văn phòng của ông đã trở thành một lăng mộ của những giấc mơ và tham vọng. Nó là một lời nhắc nhở đau đớn về sự tàn nhẫn của thời gian và bản chất vô cảm của thế giới kinh doanh. Và ở đó, trong sự hoang tàn đó, người giám đốc già nua tiếp tục ngồi xổm, một bóng ma của những gì ông đã từng có, một linh hồn bị bỏ rơi trong sự tuyệt vọng.
Những bức tường nhợt nhạt tróc sơn, sàn nhà phủ đầy bụi, và bóng tối che khuất mọi dấu hiệu của sự sống. Không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ cũ kỹ, đếm ngược từng giây của sự giam cầm không thương tiếc của ông.
Ông đã làm việc không mệt mỏi cả đời, hy sinh mọi thứ để xây dựng sự nghiệp. Nhưng khi tuổi già đến, công ty đã không còn lòng trắc ẩn với ông. Họ đã tước đi quyền nghỉ hưu của ông, đẩy ông vào một cuộc sống tuyệt vọng trong sự cô độc và nghèo khổ.
Mỗi ngày, ông đến văn phòng, cố gắng tìm một ý nghĩa nào đó trong sự tồn tại vô nghĩa của mình. Nhưng không có công việc, không có đồng nghiệp, chỉ có ký ức về quá khứ huy hoàng của ông.
Sự cô lập đã ăn sâu vào tâm hồn ông. Ông không còn bạn bè hay gia đình để trò chuyện, chỉ còn những bức tường im lặng và sự im lặng đáng sợ. Lương tháng của ông là 0 đồng, để lại ông trong tình trạng tuyệt vọng về tài chính.
Văn phòng của ông đã trở thành một lăng mộ của những giấc mơ và tham vọng. Nó là một lời nhắc nhở đau đớn về sự tàn nhẫn của thời gian và bản chất vô cảm của thế giới kinh doanh. Và ở đó, trong sự hoang tàn đó, người giám đốc già nua tiếp tục ngồi xổm, một bóng ma của những gì ông đã từng có, một linh hồn bị bỏ rơi trong sự tuyệt vọng.