Trong bóng hoàng hôn nhạt nhòa, tôi đứng đối diện với tấm gương, đôi mắt xuyên thấu vào sâu thẳm bóng tối. Tôi xoắn chặt bàn tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu.
"Hỏi lại lần cuối tao có đẹp trai không?" giọng tôi vang lên trong sự im lặng đáng sợ của căn phòng.
Tấm gương vẫn lặng im, phản chiếu lại hình ảnh một chàng trai trẻ với đôi mắt sâu hút và hàm răng trắng đều. Khuôn mặt tôi góc cạnh, với một đường quai hàm mạnh mẽ và chiếc mũi thẳng tắp. Nhưng có điều gì đó không ổn, một tia ngờ vực len lỏi trong ánh mắt tôi.
"Nói đi," tôi thúc giục, giọng nói kịch liệt hơn. "Tao đẹp trai chứ?"
Tấm gương vẫn im phăng phắc, sự im lặng càng làm tăng thêm nỗi bất an trong lòng tôi. Tôi xoay người khỏi tấm gương, bước đi trong căn phòng chật hẹp. Các bức tường dường như khép lại xung quanh tôi, bóp nghẹt tôi.
"Thật sự mà, tao đẹp trai chưa?" tôi thét lên trong tuyệt vọng.
Tiếng thét vang vọng khắp căn phòng, lấp đầy khoảng trống giữa tôi và tấm gương. Nhưng tiếng thét của tôi nhanh chóng chìm vào hư không, để lại tôi đau khổ trong sự hoài nghi của chính mình.
Tôi ngã xuống sàn, cuộn mình thành một quả bóng. Sự tự ti và nghi ngờ ngấu nghiến tâm hồn tôi. Tôi đẹp trai sao? Có điều gì đó hiển nhiên sai trái, nhưng tôi không thể xác định được nó là gì.
Khi bóng tối bao trùm, tôi vẫn ngồi đó trên sàn, mất mát và cô đơn. Câu hỏi ám ảnh "Hỏi lại lần cuối tao có đẹp trai không?" tiếp tục lởn vởn trong đầu tôi, một lời nhắc nhở rằng ngay cả khi tôi tìm kiếm sự xác thực từ bên ngoài, thì sự tự tin thực sự chỉ có thể đến từ bên trong.
"Hỏi lại lần cuối tao có đẹp trai không?" giọng tôi vang lên trong sự im lặng đáng sợ của căn phòng.
Tấm gương vẫn lặng im, phản chiếu lại hình ảnh một chàng trai trẻ với đôi mắt sâu hút và hàm răng trắng đều. Khuôn mặt tôi góc cạnh, với một đường quai hàm mạnh mẽ và chiếc mũi thẳng tắp. Nhưng có điều gì đó không ổn, một tia ngờ vực len lỏi trong ánh mắt tôi.
"Nói đi," tôi thúc giục, giọng nói kịch liệt hơn. "Tao đẹp trai chứ?"
Tấm gương vẫn im phăng phắc, sự im lặng càng làm tăng thêm nỗi bất an trong lòng tôi. Tôi xoay người khỏi tấm gương, bước đi trong căn phòng chật hẹp. Các bức tường dường như khép lại xung quanh tôi, bóp nghẹt tôi.
"Thật sự mà, tao đẹp trai chưa?" tôi thét lên trong tuyệt vọng.
Tiếng thét vang vọng khắp căn phòng, lấp đầy khoảng trống giữa tôi và tấm gương. Nhưng tiếng thét của tôi nhanh chóng chìm vào hư không, để lại tôi đau khổ trong sự hoài nghi của chính mình.
Tôi ngã xuống sàn, cuộn mình thành một quả bóng. Sự tự ti và nghi ngờ ngấu nghiến tâm hồn tôi. Tôi đẹp trai sao? Có điều gì đó hiển nhiên sai trái, nhưng tôi không thể xác định được nó là gì.
Khi bóng tối bao trùm, tôi vẫn ngồi đó trên sàn, mất mát và cô đơn. Câu hỏi ám ảnh "Hỏi lại lần cuối tao có đẹp trai không?" tiếp tục lởn vởn trong đầu tôi, một lời nhắc nhở rằng ngay cả khi tôi tìm kiếm sự xác thực từ bên ngoài, thì sự tự tin thực sự chỉ có thể đến từ bên trong.