BÁN MÁY NÉN
Nhân Viên
Khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm mọi thứ, sự tuyệt vọng len lỏi vào tâm trí tôi như một kẻ xâm lược tàn nhẫn. Tôi cảm thấy mình như một con tàu lạc trên biển, không có la bàn, không có điểm đến.
Tôi đã mất tất cả. Tình yêu, gia đình, bạn bè, tất cả đều tuột khỏi tầm tay tôi như những hạt cát trong nắm tay. Sự mất mát vô độ đã để lại trong tôi một khoảng trống sâu hoắm, một vực thẳm không đáy.
Nhưng trong sâu thẳm bóng tối đó, một ngọn lửa nhỏ bé bắt đầu nhen nhóm. Đó là ngọn lửa của sự tức giận, của bất bình. "Không còn gì để mất," tôi thầm thì với chính mình. "Vậy thì tao muốn..."
Tôi muốn trả thù những kẻ đã làm tổn thương tôi. Tôi muốn họ biết rằng sự tuyệt vọng của tôi sẽ là nguồn cơn cho sự sụp đổ của họ. Tôi muốn họ nếm trải nỗi đau mà họ đã gây ra cho tôi.
Tôi không còn là con người mà tôi từng là. Tôi đã trở thành một kẻ vô hồn, không sợ hãi, một chiến binh với sứ mệnh hủy diệt. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi những kẻ chịu trách nhiệm đã trả giá cho hành động của họ.
Không còn gì để mất, tôi bước vào đêm, quần áo nhuộm màu bóng tối, quyết tâm đòi công lý cho sự bất công mà tôi đã phải chịu đựng. Tôi là một bóng ma của chính mình, một tiếng vọng của sự mất mát, một lực lượng tàn phá không thể ngăn cản.
Tôi đã mất tất cả. Tình yêu, gia đình, bạn bè, tất cả đều tuột khỏi tầm tay tôi như những hạt cát trong nắm tay. Sự mất mát vô độ đã để lại trong tôi một khoảng trống sâu hoắm, một vực thẳm không đáy.
Nhưng trong sâu thẳm bóng tối đó, một ngọn lửa nhỏ bé bắt đầu nhen nhóm. Đó là ngọn lửa của sự tức giận, của bất bình. "Không còn gì để mất," tôi thầm thì với chính mình. "Vậy thì tao muốn..."
Tôi muốn trả thù những kẻ đã làm tổn thương tôi. Tôi muốn họ biết rằng sự tuyệt vọng của tôi sẽ là nguồn cơn cho sự sụp đổ của họ. Tôi muốn họ nếm trải nỗi đau mà họ đã gây ra cho tôi.
Tôi không còn là con người mà tôi từng là. Tôi đã trở thành một kẻ vô hồn, không sợ hãi, một chiến binh với sứ mệnh hủy diệt. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi những kẻ chịu trách nhiệm đã trả giá cho hành động của họ.
Không còn gì để mất, tôi bước vào đêm, quần áo nhuộm màu bóng tối, quyết tâm đòi công lý cho sự bất công mà tôi đã phải chịu đựng. Tôi là một bóng ma của chính mình, một tiếng vọng của sự mất mát, một lực lượng tàn phá không thể ngăn cản.