Trong bóng tối u ám của buổi đêm, khi bầu trời ngập trong những vì sao lấp lánh, một cuộc đọ sức đầy căng thẳng đang diễn ra tại một ngôi nhà cổ kính vắng vẻ nằm sâu trong một con hẻm tối. Bảy, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt sắc như dao, đang ngồi trên một chiếc ghế bành cũ kỹ, tay cầm một điếu xì gà đang cháy dở. Đối diện anh là Năm, một người đàn ông trẻ hơn với vẻ ngoài rắn rỏi, đôi mắt đen láy tràn đầy sự tức giận.
"Anh Bảy, lần cuối cùng tôi cảnh anh, đừng có xen vào chuyện của tôi," Năm gầm gừ, giọng nói như một lưỡi thép lạnh lẽo. "Anh không bao giờ hiểu được những khó khăn mà tôi phải trải qua."
Bảy nhếch mép cười khẩy, nhả một làn khói thuốc dày đặc vào không khí. "Tôi hiểu chứ, Năm. Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Tôi biết anh đã phải chịu đựng những gì sau cái chết của cha anh. Nhưng trả thù sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho anh đâu."
"Anh không biết gì cả," Năm hét lên, đấm mạnh vào bàn trước mặt. "Tôi sẽ trả thù cho cha tôi, bất kể điều đó có tốn bao nhiêu."
Bảy đứng dậy, khuôn mặt đanh lại. "Anh đang đi trên con đường nguy hiểm, Năm. Anh sẽ tự hủy hoại chính mình và mọi người xung quanh."
Năm cười khẩy, đứng dậy và tiến về phía Bảy. "Tôi không sợ chết. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả để trả thù."
Hai người đàn ông lao vào nhau, những nắm đấm bay tới như vũ bão. Cuộc chiến trở nên dữ dội, tiếng va chạm vang vọng trong căn nhà cổ kính. Bảy, với nhiều năm kinh nghiệm, né tránh và chặn lại được hầu hết các đòn tấn công của Năm. Nhưng Năm, với sự trẻ trung và sức mạnh, liên tục tấn công không ngừng, buộc Bảy phải lùi lại.
Khi cuộc chiến lên đến đỉnh điểm, Năm dồn Bảy vào góc tường. Anh giơ nắm đấm lên, chuẩn bị tung đòn kết liễu. Nhưng khi nắm đấm của anh sắp chạm vào mặt Bảy, đôi mắt của anh bỗng mở to vì kinh ngạc.
Bảy đã tóm được cổ tay của anh, khuôn mặt không chút sợ hãi. "Đã đủ rồi, Năm," anh nói, giọng trầm và đầy quyền uy. "Anh có muốn kết thúc cuộc đời mình như thế này không?"
Năm nhìn vào mắt Bảy và cảm thấy một tia hy vọng le lói. Anh từ từ hạ nắm đấm xuống.
"Tôi... tôi không biết," anh thì thầm, giọng run run.
Bảy mỉm cười nhẹ. "Tôi hiểu. Anh đang mất phương hướng. Nhưng tôi sẽ giúp anh tìm lại chính mình. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện, giống như những người anh em."
Vào lúc bình minh, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống ngôi nhà cổ kính, Bảy và Năm đã ngồi bên nhau, hút thuốc và trò chuyện. Họ đã để quá khứ lại sau lưng và nhìn về tương lai với hy vọng. Bảy đã hứa sẽ giúp Năm vượt qua nỗi đau mất mát và tìm thấy con đường đúng đắn.
Khi họ rời khỏi ngôi nhà, họ biết rằng cuộc hành trình của họ sẽ không dễ dàng. Nhưng họ cũng biết rằng họ sẽ không bao giờ đơn độc chừng nào còn có nhau.
"Anh Bảy, lần cuối cùng tôi cảnh anh, đừng có xen vào chuyện của tôi," Năm gầm gừ, giọng nói như một lưỡi thép lạnh lẽo. "Anh không bao giờ hiểu được những khó khăn mà tôi phải trải qua."
Bảy nhếch mép cười khẩy, nhả một làn khói thuốc dày đặc vào không khí. "Tôi hiểu chứ, Năm. Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Tôi biết anh đã phải chịu đựng những gì sau cái chết của cha anh. Nhưng trả thù sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho anh đâu."
"Anh không biết gì cả," Năm hét lên, đấm mạnh vào bàn trước mặt. "Tôi sẽ trả thù cho cha tôi, bất kể điều đó có tốn bao nhiêu."
Bảy đứng dậy, khuôn mặt đanh lại. "Anh đang đi trên con đường nguy hiểm, Năm. Anh sẽ tự hủy hoại chính mình và mọi người xung quanh."
Năm cười khẩy, đứng dậy và tiến về phía Bảy. "Tôi không sợ chết. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả để trả thù."
Hai người đàn ông lao vào nhau, những nắm đấm bay tới như vũ bão. Cuộc chiến trở nên dữ dội, tiếng va chạm vang vọng trong căn nhà cổ kính. Bảy, với nhiều năm kinh nghiệm, né tránh và chặn lại được hầu hết các đòn tấn công của Năm. Nhưng Năm, với sự trẻ trung và sức mạnh, liên tục tấn công không ngừng, buộc Bảy phải lùi lại.
Khi cuộc chiến lên đến đỉnh điểm, Năm dồn Bảy vào góc tường. Anh giơ nắm đấm lên, chuẩn bị tung đòn kết liễu. Nhưng khi nắm đấm của anh sắp chạm vào mặt Bảy, đôi mắt của anh bỗng mở to vì kinh ngạc.
Bảy đã tóm được cổ tay của anh, khuôn mặt không chút sợ hãi. "Đã đủ rồi, Năm," anh nói, giọng trầm và đầy quyền uy. "Anh có muốn kết thúc cuộc đời mình như thế này không?"
Năm nhìn vào mắt Bảy và cảm thấy một tia hy vọng le lói. Anh từ từ hạ nắm đấm xuống.
"Tôi... tôi không biết," anh thì thầm, giọng run run.
Bảy mỉm cười nhẹ. "Tôi hiểu. Anh đang mất phương hướng. Nhưng tôi sẽ giúp anh tìm lại chính mình. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện, giống như những người anh em."
Vào lúc bình minh, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống ngôi nhà cổ kính, Bảy và Năm đã ngồi bên nhau, hút thuốc và trò chuyện. Họ đã để quá khứ lại sau lưng và nhìn về tương lai với hy vọng. Bảy đã hứa sẽ giúp Năm vượt qua nỗi đau mất mát và tìm thấy con đường đúng đắn.
Khi họ rời khỏi ngôi nhà, họ biết rằng cuộc hành trình của họ sẽ không dễ dàng. Nhưng họ cũng biết rằng họ sẽ không bao giờ đơn độc chừng nào còn có nhau.