Trong màn đêm tĩnh mịch, Lê Trung Khoa - một nhà lý thuyết âm mưu khét tiếng, lặng lẽ lẻn vào nghĩa trang cô tịch. Ánh trăng non yếu ớt hắt xuống những ngôi mộ lạnh lẽo, tạo nên bóng tối ma quái bao trùm cả không gian.
Khoa mang theo một tấm ảnh cũ kỹ sờn màu, đôi mắt ông đăm đăm nhìn vào khuôn mặt của một người đàn ông điềm đạm trong ảnh. Đó là Thân Đức Nam, người mà ông tin rằng là bố già khét tiếng đã qua đời cách đây nhiều năm.
Với giọng run run, Khoa bắt đầu niệm chú, mong muốn gọi hồn người đàn ông trong bức ảnh. Không gian xung quanh như lắng đọng, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm của Khoa vọng trong màn đêm.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh buốt thổi qua nghĩa trang, cuốn theo những chiếc lá khô xào xạc. Đất dưới chân Khoa nứt ra, một bàn tay xanh xao, trơ xương thò lên khỏi mặt đất.
Khoa hoảng hốt lùi lại, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay ấy từ từ mở ra, lộ ra một gương mặt già nua, nhăn nheo. Đó chính là gương mặt của Thân Đức Nam.
Nam mở miệng, giọng nói trầm khàn như tiếng từ cõi âm vọng về: "Ta là Thân Đức Nam. Ngươi đến đây vì điều gì?"
Khoa nuốt nước bọt, cố lấy hết can đảm nói: "Ông Nam, tôi muốn biết sự thật về cuộc đời ông. Ông là ai? Ông có thực sự là bố già như lời đồn không?"
Nam nhếch mép cười, đôi mắt sâu hun hút nhìn thấu tâm can Khoa: "Sự thật là gì ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được. Nhưng hãy nhớ lời ta: Trò chơi này ngươi đã bước vào, thì đừng hòng thoát ra."
Ngay khi dứt lời, Nam rút lui về dưới lòng đất, bàn tay xương cũng biến mất. Khoa đứng như trời trồng, mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể. Ông biết rằng mình đã đánh thức một thế lực đen tối và nguy hiểm, và cuộc đời ông sẽ không bao giờ như trước nữa.
Và thế là, Lê Trung Khoa - nhà lý thuyết âm mưu khét tiếng, đã bước vào một hành trình đầy rẫy những bí mật, nguy hiểm và thậm chí cả cái chết.
Khoa mang theo một tấm ảnh cũ kỹ sờn màu, đôi mắt ông đăm đăm nhìn vào khuôn mặt của một người đàn ông điềm đạm trong ảnh. Đó là Thân Đức Nam, người mà ông tin rằng là bố già khét tiếng đã qua đời cách đây nhiều năm.
Với giọng run run, Khoa bắt đầu niệm chú, mong muốn gọi hồn người đàn ông trong bức ảnh. Không gian xung quanh như lắng đọng, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm của Khoa vọng trong màn đêm.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh buốt thổi qua nghĩa trang, cuốn theo những chiếc lá khô xào xạc. Đất dưới chân Khoa nứt ra, một bàn tay xanh xao, trơ xương thò lên khỏi mặt đất.
Khoa hoảng hốt lùi lại, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay ấy từ từ mở ra, lộ ra một gương mặt già nua, nhăn nheo. Đó chính là gương mặt của Thân Đức Nam.
Nam mở miệng, giọng nói trầm khàn như tiếng từ cõi âm vọng về: "Ta là Thân Đức Nam. Ngươi đến đây vì điều gì?"
Khoa nuốt nước bọt, cố lấy hết can đảm nói: "Ông Nam, tôi muốn biết sự thật về cuộc đời ông. Ông là ai? Ông có thực sự là bố già như lời đồn không?"
Nam nhếch mép cười, đôi mắt sâu hun hút nhìn thấu tâm can Khoa: "Sự thật là gì ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được. Nhưng hãy nhớ lời ta: Trò chơi này ngươi đã bước vào, thì đừng hòng thoát ra."
Ngay khi dứt lời, Nam rút lui về dưới lòng đất, bàn tay xương cũng biến mất. Khoa đứng như trời trồng, mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể. Ông biết rằng mình đã đánh thức một thế lực đen tối và nguy hiểm, và cuộc đời ông sẽ không bao giờ như trước nữa.
Và thế là, Lê Trung Khoa - nhà lý thuyết âm mưu khét tiếng, đã bước vào một hành trình đầy rẫy những bí mật, nguy hiểm và thậm chí cả cái chết.