rafaelbt89
Nhân Viên
Trong lòng hồ Tây mênh mông, dưới làn nước trong xanh, ta - một chạn vương già nua, ẩn mình chứng kiến biết bao thăng trầm của thời gian. Vẻ đẹp lộng lẫy của ta giờ chỉ còn là những hoài niệm xa xôi, chìm sâu trong lớp rêu phong bám phủ.
Ta từng là nơi cư ngụ của các cung nữ trong cung điện nhà vua, nơi họ được tắm mát, vui đùa. Tiếng cười nói rộn ràng, mùi hương quyến rũ ngày nào giờ chỉ còn là những âm thanh vọng lại trong ký ức. Giờ đây, ta cô đơn giữa lòng hồ, chứng kiến cảnh người người bơi lội, nô đùa, nhưng không còn chút liên hệ nào với những điều ta từng gắn bó.
Thân hình ta ngày càng ọp ẹp, những mảng bùn đất bong tróc khiến ta trở nên xấu xí. Mái ngói rêu phong xô lệch, không còn giữ được vẻ uy nghiêm như xưa. Ta trở thành một chứng tích của thời gian, một di tích lịch sử bị lãng quên.
Ta nhớ những ngày được nâng niu, chăm sóc, trở thành niềm tự hào của nhà vua và bách tính. Nhưng thời gian đã tàn phá tất cả, để lại ta với lớp vỏn vẹn này. Ta không còn là chạn vương lộng lẫy năm nào, chỉ còn là một phế tích buồn thương.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim này, ta vẫn luôn tự hào về quá khứ của mình. Ta đã từng là một phần của lịch sử, một chứng nhân cho những vinh quang và thăng trầm của kinh thành. Ta đã chứng kiến bao cuộc chiến tranh, hòa bình, bao triều đại hưng vong.
Những lớp rêu phong bám phủ lên ta không chỉ là dấu vết của thời gian, mà còn là bằng chứng cho sự bền bỉ của ta. Ta vẫn hiên ngang đứng giữa lòng hồ, trường tồn cùng bao biến cố của cuộc đời.
Ta là chạn vương của Tây Hồ, một biểu tượng cho sự kiên cường và sức mạnh của thời gian. Ta là một di tích lịch sử, một lời nhắc nhở rằng ngay cả những điều đẹp đẽ nhất rồi cũng phải phai tàn. Nhưng lịch sử sẽ mãi khắc ghi tên ta, chạn vương của Tây Hồ, một phần không thể xóa nhòa trong câu chuyện của kinh thành.
Ta từng là nơi cư ngụ của các cung nữ trong cung điện nhà vua, nơi họ được tắm mát, vui đùa. Tiếng cười nói rộn ràng, mùi hương quyến rũ ngày nào giờ chỉ còn là những âm thanh vọng lại trong ký ức. Giờ đây, ta cô đơn giữa lòng hồ, chứng kiến cảnh người người bơi lội, nô đùa, nhưng không còn chút liên hệ nào với những điều ta từng gắn bó.
Thân hình ta ngày càng ọp ẹp, những mảng bùn đất bong tróc khiến ta trở nên xấu xí. Mái ngói rêu phong xô lệch, không còn giữ được vẻ uy nghiêm như xưa. Ta trở thành một chứng tích của thời gian, một di tích lịch sử bị lãng quên.
Ta nhớ những ngày được nâng niu, chăm sóc, trở thành niềm tự hào của nhà vua và bách tính. Nhưng thời gian đã tàn phá tất cả, để lại ta với lớp vỏn vẹn này. Ta không còn là chạn vương lộng lẫy năm nào, chỉ còn là một phế tích buồn thương.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim này, ta vẫn luôn tự hào về quá khứ của mình. Ta đã từng là một phần của lịch sử, một chứng nhân cho những vinh quang và thăng trầm của kinh thành. Ta đã chứng kiến bao cuộc chiến tranh, hòa bình, bao triều đại hưng vong.
Những lớp rêu phong bám phủ lên ta không chỉ là dấu vết của thời gian, mà còn là bằng chứng cho sự bền bỉ của ta. Ta vẫn hiên ngang đứng giữa lòng hồ, trường tồn cùng bao biến cố của cuộc đời.
Ta là chạn vương của Tây Hồ, một biểu tượng cho sự kiên cường và sức mạnh của thời gian. Ta là một di tích lịch sử, một lời nhắc nhở rằng ngay cả những điều đẹp đẽ nhất rồi cũng phải phai tàn. Nhưng lịch sử sẽ mãi khắc ghi tên ta, chạn vương của Tây Hồ, một phần không thể xóa nhòa trong câu chuyện của kinh thành.