Trong căn phòng trọ chật chội, nhỏ hẹp như cái hộp diêm, anh Hoàng, một gã loser chính hiệu, đang vật lộn với sức nóng như thiêu đốt của mùa hè. Căn phòng không có lấy một cái quạt, trần nhà thấp tới mức anh cứ ngỡ mình sắp ngạt thở.
Bất lực, anh vứt mình xuống chiếc giường cũ kỹ, mồ hôi nhễ nhại như tắm. Anh bứt rứt, khó chịu, nhưng không cách nào chợp mắt được. Tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào như tra tấn, khiến anh càng thêm chán nản.
Anh nhìn quanh căn phòng tồi tàn. Tường nhà ố vàng, bong tróc, sàn nhà dính bẩn, bốc mùi hôi chua. Anh ước được trở về sống trong căn nhà cũ kỹ của mình, dù ở đó nghèo khó nhưng ít nhất còn có quạt mát.
"Tại sao mình phải sống khổ thế này?", anh tự hỏi trong vô vọng.
Anh nhớ lại những ngày trước đây, khi anh còn là một sinh viên đầy hoài bão. Anh mơ ước có một công việc tốt, một cuộc sống ổn định và được sống trong một căn nhà đàng hoàng. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, anh đã không thành công trong bất cứ lĩnh vực nào. Anh thất nghiệp, trắng tay và giờ thì thậm chí còn không đủ tiền thuê một căn phòng trọ tử tế.
Giờ đây, anh chỉ còn biết nằm đây, mặc cho cái nóng thiêu đốt giày vò. Anh không có tiền để mua quạt, cũng không có ai để nhờ vả. Anh cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, nhưng cơn mưa chẳng đem lại chút mát mẻ nào. Ngược lại, nó còn khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và ẩm ướt hơn. Anh cuộn tròn trên giường, run rẩy vì lạnh.
Đêm dài lê thê trôi qua, anh vẫn không thể chợp mắt. Khi bình minh đến, anh thức dậy với cảm giác mệt mỏi và kiệt sức. Anh biết rằng mình phải thay đổi cuộc sống này, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh bước ra khỏi phòng trọ chật hẹp, ánh nắng mặt trời chói chang khiến anh chói mắt. Anh đứng đó, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt, không biết mình sẽ đi về đâu, làm gì để thoát khỏi cuộc sống thảm hại này.
Bất lực, anh vứt mình xuống chiếc giường cũ kỹ, mồ hôi nhễ nhại như tắm. Anh bứt rứt, khó chịu, nhưng không cách nào chợp mắt được. Tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào như tra tấn, khiến anh càng thêm chán nản.
Anh nhìn quanh căn phòng tồi tàn. Tường nhà ố vàng, bong tróc, sàn nhà dính bẩn, bốc mùi hôi chua. Anh ước được trở về sống trong căn nhà cũ kỹ của mình, dù ở đó nghèo khó nhưng ít nhất còn có quạt mát.
"Tại sao mình phải sống khổ thế này?", anh tự hỏi trong vô vọng.
Anh nhớ lại những ngày trước đây, khi anh còn là một sinh viên đầy hoài bão. Anh mơ ước có một công việc tốt, một cuộc sống ổn định và được sống trong một căn nhà đàng hoàng. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, anh đã không thành công trong bất cứ lĩnh vực nào. Anh thất nghiệp, trắng tay và giờ thì thậm chí còn không đủ tiền thuê một căn phòng trọ tử tế.
Giờ đây, anh chỉ còn biết nằm đây, mặc cho cái nóng thiêu đốt giày vò. Anh không có tiền để mua quạt, cũng không có ai để nhờ vả. Anh cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, nhưng cơn mưa chẳng đem lại chút mát mẻ nào. Ngược lại, nó còn khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và ẩm ướt hơn. Anh cuộn tròn trên giường, run rẩy vì lạnh.
Đêm dài lê thê trôi qua, anh vẫn không thể chợp mắt. Khi bình minh đến, anh thức dậy với cảm giác mệt mỏi và kiệt sức. Anh biết rằng mình phải thay đổi cuộc sống này, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh bước ra khỏi phòng trọ chật hẹp, ánh nắng mặt trời chói chang khiến anh chói mắt. Anh đứng đó, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt, không biết mình sẽ đi về đâu, làm gì để thoát khỏi cuộc sống thảm hại này.