phananquynh
Nhân Viên
Trong ngôi làng hẻo lánh, bà cụ già nua Liên ngồi than thở với đám bạn già: "Trời ạ, mấy con cháu gái tao giờ toàn ăn đồ chay. Thấy đứa nào cũng tu hành theo một tên thầy tu. Không hiểu chúng bị làm sao nữa!".
Bà cụ Hoa ngồi cạnh nghe vậy liền cười khẩy: "Thời buổi loạn lạc như này, ăn chay là để tích đức thôi mà!".
"Thế nhưng chúng cứ bảo muốn gần gũi với ông thầy tu đẹp trai, nói gì nghe nấy. Làm bà như tao điên tiết!", bà Liên giậm chân kêu trời.
"Thầy tu đẹp trai á? Để bà xem sao!", bà Trinh tò mò.
Vậy là ba bà già đèo nhau đến ngôi chùa nơi đám cháu gái của bà Liên tu hành. Đến nơi, họ thấy một chàng trai tuấn tú đứng giảng kinh pháp trước bệ thờ. Đám cháu gái xung quanh thì say sưa lắng nghe, mắt đắm đuối nhìn vào chàng.
Bà Liên tức giận, xông vào kéo đứa cháu lớn nhất ra ngoài. "Mày bị điên à? Đi tu nghe kinh làm gì? Chồng con bỏ đi lâu rồi, sao mày không chịu tái giá mà lại mê cái thứ tu hành?".
Cô cháu gái run rẩy đáp: "Bà ngoại ơi, con tu hành không phải vì mê thầy tu. Con muốn tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn sau khi chồng con bỏ đi. Con không muốn sống đau khổ thêm nữa".
Bà Liên ngạc nhiên, bà chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Bà nhìn lại vào chùa, thấy thầy tu đang nhìn theo đám cháu gái với ánh mắt buồn rầu. Bà hiểu rằng thầy tu cũng yêu đám cháu gái, nhưng vì lời thệ nguyện tu hành nên không thể đến gần họ.
Bà Liên thở dài, im lặng dắt tay các cháu gái của mình rời đi. Bà biết rằng chúng đã tìm được điều chúng cần trong cuộc sống, và bà không thể ngăn cản. Nhưng trong lòng bà vẫn có một chút chua xót, vì từ nay về sau, chúng sẽ mãi mãi theo đuổi con đường tu hành, không bao giờ quay trở lại cuộc sống thế tục nữa.
Bà cụ Hoa ngồi cạnh nghe vậy liền cười khẩy: "Thời buổi loạn lạc như này, ăn chay là để tích đức thôi mà!".
"Thế nhưng chúng cứ bảo muốn gần gũi với ông thầy tu đẹp trai, nói gì nghe nấy. Làm bà như tao điên tiết!", bà Liên giậm chân kêu trời.
"Thầy tu đẹp trai á? Để bà xem sao!", bà Trinh tò mò.
Vậy là ba bà già đèo nhau đến ngôi chùa nơi đám cháu gái của bà Liên tu hành. Đến nơi, họ thấy một chàng trai tuấn tú đứng giảng kinh pháp trước bệ thờ. Đám cháu gái xung quanh thì say sưa lắng nghe, mắt đắm đuối nhìn vào chàng.
Bà Liên tức giận, xông vào kéo đứa cháu lớn nhất ra ngoài. "Mày bị điên à? Đi tu nghe kinh làm gì? Chồng con bỏ đi lâu rồi, sao mày không chịu tái giá mà lại mê cái thứ tu hành?".
Cô cháu gái run rẩy đáp: "Bà ngoại ơi, con tu hành không phải vì mê thầy tu. Con muốn tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn sau khi chồng con bỏ đi. Con không muốn sống đau khổ thêm nữa".
Bà Liên ngạc nhiên, bà chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Bà nhìn lại vào chùa, thấy thầy tu đang nhìn theo đám cháu gái với ánh mắt buồn rầu. Bà hiểu rằng thầy tu cũng yêu đám cháu gái, nhưng vì lời thệ nguyện tu hành nên không thể đến gần họ.
Bà Liên thở dài, im lặng dắt tay các cháu gái của mình rời đi. Bà biết rằng chúng đã tìm được điều chúng cần trong cuộc sống, và bà không thể ngăn cản. Nhưng trong lòng bà vẫn có một chút chua xót, vì từ nay về sau, chúng sẽ mãi mãi theo đuổi con đường tu hành, không bao giờ quay trở lại cuộc sống thế tục nữa.
