luuhaquanghuy
Nhân Viên
Trong màn đêm u ám, trái tim tôi vỡ vụn khi hàng chữ lạnh lùng "Mẹ bị bắt tạm giam" đập vào mắt. Một tiếng kêu thảng thốt thoát ra khỏi cổ họng tôi, gào thét khắp phòng giam như một lời van xin tuyệt vọng.
Mẹ, người phụ nữ đã nuôi nấng và yêu thương tôi vô điều kiện, giờ đây lại bị nhốt sau song sắt. Nước mắt tôi tuôn như thác, xé toạc trái tim tôi thành ngàn mảnh.
Tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Mẹ tôi luôn là người tốt, giàu lòng bao dung. Sao có thể bị bắt giam được? Tôi nhớ lại từng khoảnh khắc quý giá bên mẹ: những nụ cười, những lời động viên, những cái ôm chặt. Giờ đây, tất cả đều trở thành kỷ niệm đau đớn.
Tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng. Người mẹ của tôi, người tôi yêu nhất, giờ đã không còn bên cạnh. Tôi không biết xoay sở như thế nào. Tôi muốn được ở bên cô ấy, trấn an cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng tôi không thể.
Tôi lang thang trên đường phố, sự tuyệt vọng bủa vây lấy tôi. Tôi cảm thấy như mình là một cái xác không hồn, mất phương hướng và vô giá trị. Tôi không biết tương lai của tôi sẽ ra sao, hay tương lai của mẹ tôi.
Tôi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ, nhưng ký ức về mẹ tôi vẫn cứ ám ảnh tôi. Tôi mơ thấy cô ấy khóc, gọi tên tôi trong tuyệt vọng. Tôi giật mình tỉnh giấc, trái tim đập thình thịch.
Tôi không thể chấp nhận sự thật rằng mẹ tôi đã bị bắt. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng rằng cô ấy sẽ được trả tự do, rằng chúng tôi sẽ được đoàn tụ một lần nữa. Tôi sẽ chiến đấu hết mình để giành lại mẹ tôi và giành lại cuộc sống của chúng tôi.
Mẹ, người phụ nữ đã nuôi nấng và yêu thương tôi vô điều kiện, giờ đây lại bị nhốt sau song sắt. Nước mắt tôi tuôn như thác, xé toạc trái tim tôi thành ngàn mảnh.
Tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Mẹ tôi luôn là người tốt, giàu lòng bao dung. Sao có thể bị bắt giam được? Tôi nhớ lại từng khoảnh khắc quý giá bên mẹ: những nụ cười, những lời động viên, những cái ôm chặt. Giờ đây, tất cả đều trở thành kỷ niệm đau đớn.
Tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng. Người mẹ của tôi, người tôi yêu nhất, giờ đã không còn bên cạnh. Tôi không biết xoay sở như thế nào. Tôi muốn được ở bên cô ấy, trấn an cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng tôi không thể.
Tôi lang thang trên đường phố, sự tuyệt vọng bủa vây lấy tôi. Tôi cảm thấy như mình là một cái xác không hồn, mất phương hướng và vô giá trị. Tôi không biết tương lai của tôi sẽ ra sao, hay tương lai của mẹ tôi.
Tôi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ, nhưng ký ức về mẹ tôi vẫn cứ ám ảnh tôi. Tôi mơ thấy cô ấy khóc, gọi tên tôi trong tuyệt vọng. Tôi giật mình tỉnh giấc, trái tim đập thình thịch.
Tôi không thể chấp nhận sự thật rằng mẹ tôi đã bị bắt. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng rằng cô ấy sẽ được trả tự do, rằng chúng tôi sẽ được đoàn tụ một lần nữa. Tôi sẽ chiến đấu hết mình để giành lại mẹ tôi và giành lại cuộc sống của chúng tôi.