Trương Phi
Nhân Viên
Trên vùng đất cằn cỗi, khắc nghiệt của Miền Tây hoang dã, cơn khát nước trở thành một cực hình dai dẳng. Bầu trời xanh như thêu không một gợn mây, ánh nắng thiêu đốt mặt đất tạo nên một bức màn nhiệt bức bối.
Johnny, một chàng cao bồi cô đơn, cưỡi ngựa trên con đường mòn quanh co. Cổ họng anh thắt lại vì khát, lưỡi khô khốc như giấy nhám. Anh đã cưỡi ngựa cả ngày mà không tìm thấy giọt nước nào.
Bất ngờ, anh nhìn thấy một tia sáng lấp lánh ở phía xa. Hy vọng lóe lên trong lòng anh khi anh пришпорили con ngựa về phía đó. Khi đến gần, anh thấy một con suối nhỏ chảy róc rách.
Johnny đưa tay ra tát nước vào miệng, uống một hơi thật dài. Nước mát lạnh tràn ngập cổ họng anh, mang theo sự sống vào cơ thể khô héo. Anh ngồi bên bờ suối, tận hưởng cảm giác thoải mái khi cơn khát hành hạ biến mất.
Nhưng hạnh phúc của Johnny không kéo dài được bao lâu. Vừa lúc hoàng hôn buông xuống, một toán cướp ngựa xuất hiện. Chúng giương súng đe dọa và đòi Johnny giao nộp ngựa của anh.
Johnny không ngần ngại từ chối. Chú ngựa của anh là người bạn đồng hành duy nhất của anh, là phương tiện để anh sinh tồn trong vùng đất khắc nghiệt này. Một cuộc đấu súng nổ ra, tiếng súng vang vọng trên thảo nguyên rộng lớn.
Trong làn khói bụi mịt mù, Johnny chiến đấu dũng cảm, nhưng hắn bị áp đảo về số lượng. Vừa lúc tuyệt vọng, một mũi tên bay vụt tới, hạ gục một trong những tên cướp.
Một nhóm thổ dân da đỏ xuất hiện từ sau những bụi cây. Họ tham gia vào cuộc chiến, giúp Johnny đánh bại toán cướp ngựa. Sau khi trận chiến kết thúc, những người da đỏ đưa Johnny về làng của họ, nơi anh được chăm sóc vết thương và cho nước uống no nê.
Johnny sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của những người da đỏ và con suối đã cứu anh khỏi cái chết vì khát. Và khi anh lại cưỡi ngựa trên những con đường mòn của Miền Tây hoang dã, anh luôn cảm thấy cơn khát nước như một lời nhắc nhở về sự sống và lòng tốt mà anh đã tìm thấy giữa vùng đất khô cằn này.
Johnny, một chàng cao bồi cô đơn, cưỡi ngựa trên con đường mòn quanh co. Cổ họng anh thắt lại vì khát, lưỡi khô khốc như giấy nhám. Anh đã cưỡi ngựa cả ngày mà không tìm thấy giọt nước nào.
Bất ngờ, anh nhìn thấy một tia sáng lấp lánh ở phía xa. Hy vọng lóe lên trong lòng anh khi anh пришпорили con ngựa về phía đó. Khi đến gần, anh thấy một con suối nhỏ chảy róc rách.
Johnny đưa tay ra tát nước vào miệng, uống một hơi thật dài. Nước mát lạnh tràn ngập cổ họng anh, mang theo sự sống vào cơ thể khô héo. Anh ngồi bên bờ suối, tận hưởng cảm giác thoải mái khi cơn khát hành hạ biến mất.
Nhưng hạnh phúc của Johnny không kéo dài được bao lâu. Vừa lúc hoàng hôn buông xuống, một toán cướp ngựa xuất hiện. Chúng giương súng đe dọa và đòi Johnny giao nộp ngựa của anh.
Johnny không ngần ngại từ chối. Chú ngựa của anh là người bạn đồng hành duy nhất của anh, là phương tiện để anh sinh tồn trong vùng đất khắc nghiệt này. Một cuộc đấu súng nổ ra, tiếng súng vang vọng trên thảo nguyên rộng lớn.
Trong làn khói bụi mịt mù, Johnny chiến đấu dũng cảm, nhưng hắn bị áp đảo về số lượng. Vừa lúc tuyệt vọng, một mũi tên bay vụt tới, hạ gục một trong những tên cướp.
Một nhóm thổ dân da đỏ xuất hiện từ sau những bụi cây. Họ tham gia vào cuộc chiến, giúp Johnny đánh bại toán cướp ngựa. Sau khi trận chiến kết thúc, những người da đỏ đưa Johnny về làng của họ, nơi anh được chăm sóc vết thương và cho nước uống no nê.
Johnny sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của những người da đỏ và con suối đã cứu anh khỏi cái chết vì khát. Và khi anh lại cưỡi ngựa trên những con đường mòn của Miền Tây hoang dã, anh luôn cảm thấy cơn khát nước như một lời nhắc nhở về sự sống và lòng tốt mà anh đã tìm thấy giữa vùng đất khô cằn này.
