Sau một ngày dài làm việc tăng ca mệt mỏi, Múi mít công nhân lê bước về căn phòng trọ nhỏ bé. Đầu óc nặng trĩu và dạ dày cồn cào khiến anh chẳng còn thiết tha gì.
Anh bật đèn, nhìn quanh căn phòng đơn sơ và tiến về phía tủ lạnh. Chỉ còn lại một gói mì tôm duy nhất. Múi mít thở dài, biết rằng đây sẽ là bữa tối của mình.
Anh lấy một chiếc bát nhỏ, cho mì và gia vị vào rồi đổ nước sôi. Trong khi chờ mì chín, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa cũ kỹ, mắt nhìn vô định vào bức tường đối diện.
Những suy nghĩ cứ chập chờn trong đầu anh. Ngày làm việc đã qua thật dài và vất vả. Anh phải làm thêm giờ để kiếm thêm tiền gửi về quê cho gia đình. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, dường như cuộc sống vẫn cứ khó khăn.
Tiếng mì chín đột ngột kéo anh về thực tại. Mùi thơm nồng nàn của mì gói lan tỏa trong căn phòng nhỏ. Múi mít cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Đó không phải là một bữa ăn ngon, nhưng lại là liều thuốc an ủi cho anh sau một ngày dài vất vả. Tô mì nóng hổi như xua tan đi phần nào mệt mỏi và lo lắng.
Ăn xong, Múi mít rửa bát rồi ngồi vào bàn. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đã tối đen. Những ngôi sao lấp lánh treo trên cao như nhắc nhở anh rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, thì vẫn luôn có hy vọng.
Anh bật đèn, nhìn quanh căn phòng đơn sơ và tiến về phía tủ lạnh. Chỉ còn lại một gói mì tôm duy nhất. Múi mít thở dài, biết rằng đây sẽ là bữa tối của mình.
Anh lấy một chiếc bát nhỏ, cho mì và gia vị vào rồi đổ nước sôi. Trong khi chờ mì chín, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa cũ kỹ, mắt nhìn vô định vào bức tường đối diện.
Những suy nghĩ cứ chập chờn trong đầu anh. Ngày làm việc đã qua thật dài và vất vả. Anh phải làm thêm giờ để kiếm thêm tiền gửi về quê cho gia đình. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, dường như cuộc sống vẫn cứ khó khăn.
Tiếng mì chín đột ngột kéo anh về thực tại. Mùi thơm nồng nàn của mì gói lan tỏa trong căn phòng nhỏ. Múi mít cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Đó không phải là một bữa ăn ngon, nhưng lại là liều thuốc an ủi cho anh sau một ngày dài vất vả. Tô mì nóng hổi như xua tan đi phần nào mệt mỏi và lo lắng.
Ăn xong, Múi mít rửa bát rồi ngồi vào bàn. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đã tối đen. Những ngôi sao lấp lánh treo trên cao như nhắc nhở anh rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, thì vẫn luôn có hy vọng.