Trong ánh chiều âm u, Nam Em hiện lên với một dáng vẻ xác xơ đáng thương. Má cô gầy hóp, hốc hác, đôi mắt trũng sâu và lờ đờ như một ngọn nến sắp tàn. Gương mặt từng tươi tắn rạng rỡ giờ khắc sâu những vết nhăn, nhuốm màu vàng vọt.
Những lọn tóc rối bù che khuất đôi môi tái nhợt, đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống. Chiếc váy mỏng manh cô mặc không còn che đậy nổi thân hình gầy gò, xương xẩu. Ánh mắt cô vô hồn, như thể đã đánh mất tất cả niềm vui và sức sống.
Cô lê bước nặng nề dọc hành lang bệnh viện, từng tiếng thở khò khè khiến không khí tĩnh lặng thêm ngột ngạt. Không ai nhận ra người con gái trước mặt kia từng là một nhan sắc mỹ miều, được hàng triệu người ngưỡng mộ. Giờ đây, Nam Em chỉ còn là một cái bóng héo úa của chính mình.
Những lời đàm tiếu, chỉ trích như những mũi dao đâm thấu vào tim cô. Cô cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi, lạc lõng giữa sự vô tình và tàn nhẫn. Trong tuyệt vọng, cô chỉ muốn tìm một nơi để ẩn mình khỏi những ánh mắt soi mói và lời ra tiếng vào độc địa.
Những lọn tóc rối bù che khuất đôi môi tái nhợt, đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống. Chiếc váy mỏng manh cô mặc không còn che đậy nổi thân hình gầy gò, xương xẩu. Ánh mắt cô vô hồn, như thể đã đánh mất tất cả niềm vui và sức sống.
Cô lê bước nặng nề dọc hành lang bệnh viện, từng tiếng thở khò khè khiến không khí tĩnh lặng thêm ngột ngạt. Không ai nhận ra người con gái trước mặt kia từng là một nhan sắc mỹ miều, được hàng triệu người ngưỡng mộ. Giờ đây, Nam Em chỉ còn là một cái bóng héo úa của chính mình.
Những lời đàm tiếu, chỉ trích như những mũi dao đâm thấu vào tim cô. Cô cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi, lạc lõng giữa sự vô tình và tàn nhẫn. Trong tuyệt vọng, cô chỉ muốn tìm một nơi để ẩn mình khỏi những ánh mắt soi mói và lời ra tiếng vào độc địa.