Nắng oi ả, thiêu đốt làn da, khiến ta muốn tìm đến một chốn tĩnh lặng và mát mẻ. Thế nhưng, bước vào quán cafe trốn nắng, ta lại phải thở dài ngao ngán trước bảng giá tăng vùn vụt.
"Cà phê đen tăng thêm 5 nghìn đồng, cà phê sữa nhảy lên 10 nghìn đồng." Những con số nhảy múa trước mắt, khiến ta chạnh lòng. Lương chẳng tăng mà giá sữa thì cứ leo thang. Năm sau, hẳn ta phải cố thêm gấp đôi để đủ tiền mua hai bình sữa cho con nhỏ.
Ngồi bên ly cà phê nóng hổi, ta chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man. Cuộc sống vốn đã bộn bề lo toan, nay còn thêm gánh nặng tài chính đè nặng lên đôi vai. Nắng ngoài trời có thể thiêu đốt cơ thể, nhưng thứ "nắng" vô hình này dường như còn thiêu đốt cả hy vọng và ước mơ của ta.
Trong không gian quán cafe chật chội và ồn ào, ta cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Người người vội vã với cuộc sống của mình, chẳng ai để ý đến nỗi niềm của kẻ nghèo hèn như ta.
"Nắng quá đi cafe luôn. Cafe thì lên giá, lương thì k lên, năm sau cố kiếm 2 bình sữa cho đỡ tốn." Ta lẩm bẩm trong vô thức, như một lời tự than thở với số phận.
"Cà phê đen tăng thêm 5 nghìn đồng, cà phê sữa nhảy lên 10 nghìn đồng." Những con số nhảy múa trước mắt, khiến ta chạnh lòng. Lương chẳng tăng mà giá sữa thì cứ leo thang. Năm sau, hẳn ta phải cố thêm gấp đôi để đủ tiền mua hai bình sữa cho con nhỏ.
Ngồi bên ly cà phê nóng hổi, ta chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man. Cuộc sống vốn đã bộn bề lo toan, nay còn thêm gánh nặng tài chính đè nặng lên đôi vai. Nắng ngoài trời có thể thiêu đốt cơ thể, nhưng thứ "nắng" vô hình này dường như còn thiêu đốt cả hy vọng và ước mơ của ta.
Trong không gian quán cafe chật chội và ồn ào, ta cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Người người vội vã với cuộc sống của mình, chẳng ai để ý đến nỗi niềm của kẻ nghèo hèn như ta.
"Nắng quá đi cafe luôn. Cafe thì lên giá, lương thì k lên, năm sau cố kiếm 2 bình sữa cho đỡ tốn." Ta lẩm bẩm trong vô thức, như một lời tự than thở với số phận.