Mai Văn Huy
Nhân Viên
Tại sảnh trường đông đúc, một nhóm bạn cười cợt chỉ trỏ về phía David.
"Này gọi là simp lỏ đúng ko tụi bây?" một tên cười khẩy.
David, một chàng trai nhút nhát và tốt bụng, luôn bị chế giễu vì quan tâm đến một cô gái ngoài tầm với của mình, Sarah. Hắn yêu thầm cô ấy, thường xuyên giúp cô ấy mang vác sách vở và làm mọi thứ cô ấy yêu cầu.
"Tao nghe bảo hắn đi cả trăm cây số chỉ để mua chiếc váy mà Sarah muốn," một tên khác nói.
"Ôi trời, hắn còn viết hẳn một bài thơ tỏ tình gửi cô ấy cơ," tên kia tiếp lời.
David thấy khuôn mặt mình đỏ bừng. Hắn có thể chịu đựng những lời chế giễu về ngoại hình hoặc trình độ học vấn, nhưng khi họ chế nhạo tình cảm chân thành của hắn đối với Sarah, hắn cảm thấy tan nát.
"Thôi nào, các anh... đừng như thế chứ," David thì thầm.
"Đừng như thế chứ?" một tên nhếch mép hỏi. "Sao thế? Hắn thích bị gọi là simp?"
Cả nhóm bạn lại cười ồ lên. David cúi đầu, cố che giấu giọt nước mắt. Hắn không muốn chúng chứng kiến sự yếu đuối của mình.
Đúng lúc đó, Sarah bước vào sảnh trường. David vội vàng đứng thẳng, tim đập thình thịch. Nhưng Sarah chỉ lướt qua hắn như thể hắn không tồn tại.
Những lời chế giễu đó cứ văng vẳng trong đầu David. Hắn tự hỏi liệu hắn có ngu ngốc không khi yêu thầm một người không bao giờ đáp lại. Hắn có phải là một "simp"?
"Này gọi là simp lỏ đúng ko tụi bây?" một tên cười khẩy.
David, một chàng trai nhút nhát và tốt bụng, luôn bị chế giễu vì quan tâm đến một cô gái ngoài tầm với của mình, Sarah. Hắn yêu thầm cô ấy, thường xuyên giúp cô ấy mang vác sách vở và làm mọi thứ cô ấy yêu cầu.
"Tao nghe bảo hắn đi cả trăm cây số chỉ để mua chiếc váy mà Sarah muốn," một tên khác nói.
"Ôi trời, hắn còn viết hẳn một bài thơ tỏ tình gửi cô ấy cơ," tên kia tiếp lời.
David thấy khuôn mặt mình đỏ bừng. Hắn có thể chịu đựng những lời chế giễu về ngoại hình hoặc trình độ học vấn, nhưng khi họ chế nhạo tình cảm chân thành của hắn đối với Sarah, hắn cảm thấy tan nát.
"Thôi nào, các anh... đừng như thế chứ," David thì thầm.
"Đừng như thế chứ?" một tên nhếch mép hỏi. "Sao thế? Hắn thích bị gọi là simp?"
Cả nhóm bạn lại cười ồ lên. David cúi đầu, cố che giấu giọt nước mắt. Hắn không muốn chúng chứng kiến sự yếu đuối của mình.
Đúng lúc đó, Sarah bước vào sảnh trường. David vội vàng đứng thẳng, tim đập thình thịch. Nhưng Sarah chỉ lướt qua hắn như thể hắn không tồn tại.
Những lời chế giễu đó cứ văng vẳng trong đầu David. Hắn tự hỏi liệu hắn có ngu ngốc không khi yêu thầm một người không bao giờ đáp lại. Hắn có phải là một "simp"?