nguyenseri
Nhân Viên
Trong màn sương mờ ảo của buổi bình minh, tôi len lỏi vào phòng tắm, mong muốn ngắm nhìn dung nhan đẹp đẽ của mình. Nhưng khi ánh sáng yếu ớt hắt lên tấm gương đờ đẫn, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt tôi.
Thay vì một khuôn mặt điển trai phong độ, tôi thấy một con khỉ rừng hung dữ trừng mắt nhìn tôi. Đôi mắt đỏ ngầu, bộ lông xù xì và cái mũi hếch của nó khiến tôi kinh hãi. Má tôi hóp lại, giống như một con khỉ đột sắp tuyệt chủng tìm kiếm thức ăn cuối cùng.
Tôi kéo ống quần xuống, điên cuồng chải ngược mái tóc rối như tổ quạ. Nhưng thay vì những lọn tóc đen mượt mà, tôi chỉ thấy những sợi lông xoăn xù như bờm của một con sư tử. Răng tôi vàng ố như điếu xì gà cũ, và miệng tôi méo xệch một cách kỳ lạ.
Tôi đứng bất động, sốc và kinh hoàng. Bức tranh phản chiếu trong gương không thể là tôi. Tôi không thể trở thành một con vật kỳ quái như vậy. Hoảng loạn, tôi chộp lấy một chiếc dao cạo rỉ sét từ ngăn kéo và lao về phía gương.
Khi lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào mặt tôi, tôi cảm thấy một nỗi đau nhói. Bóng ma của con khỉ đột trong gương gầm lên dữ dội, và con chuột trong phòng tắm cũng chạy mất dép. Những mảnh kính vỡ rơi xuống sàn, phản chiếu hình ảnh méo mó của tôi trở lại.
Tôi ngã quỵ xuống đất, ôm chặt đầu mình. Nay soi gương thấy mặt tao như khỉ rừng cướp núi. Một lời nguyền rủa khủng khiếp đã biến tôi thành một kẻ quái dị, đáng cười. Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn vào gương nữa mà không cảm thấy ghê tởm chính mình.
Thay vì một khuôn mặt điển trai phong độ, tôi thấy một con khỉ rừng hung dữ trừng mắt nhìn tôi. Đôi mắt đỏ ngầu, bộ lông xù xì và cái mũi hếch của nó khiến tôi kinh hãi. Má tôi hóp lại, giống như một con khỉ đột sắp tuyệt chủng tìm kiếm thức ăn cuối cùng.
Tôi kéo ống quần xuống, điên cuồng chải ngược mái tóc rối như tổ quạ. Nhưng thay vì những lọn tóc đen mượt mà, tôi chỉ thấy những sợi lông xoăn xù như bờm của một con sư tử. Răng tôi vàng ố như điếu xì gà cũ, và miệng tôi méo xệch một cách kỳ lạ.
Tôi đứng bất động, sốc và kinh hoàng. Bức tranh phản chiếu trong gương không thể là tôi. Tôi không thể trở thành một con vật kỳ quái như vậy. Hoảng loạn, tôi chộp lấy một chiếc dao cạo rỉ sét từ ngăn kéo và lao về phía gương.
Khi lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào mặt tôi, tôi cảm thấy một nỗi đau nhói. Bóng ma của con khỉ đột trong gương gầm lên dữ dội, và con chuột trong phòng tắm cũng chạy mất dép. Những mảnh kính vỡ rơi xuống sàn, phản chiếu hình ảnh méo mó của tôi trở lại.
Tôi ngã quỵ xuống đất, ôm chặt đầu mình. Nay soi gương thấy mặt tao như khỉ rừng cướp núi. Một lời nguyền rủa khủng khiếp đã biến tôi thành một kẻ quái dị, đáng cười. Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn vào gương nữa mà không cảm thấy ghê tởm chính mình.