Trong một phiên tòa xét xử căng thẳng, Ngài Đỗ Hữu Ca, vị thẩm phán uyên bác, ngồi nghiêm trang trên ghế đen. Trong không khí im lặng đến nghẹt thở, đột nhiên, tiếng kẽo kẹt vang lên xé toang sự trang nghiêm.
Con mắt sắc bén của thẩm phán Đỗ hướng về phía phát ra tiếng động. Trước sự kinh ngạc của mọi người, cậu nhóc thám tử conan ung dung tiến vào phòng xử án, trên vai vác một chiếc ghế đỏ.
"Thưa thẩm phán", Conan nói, giọng nói trong trẻo pha chút ngại ngùng, "Tôi thấy ngài ngồi ghế đen hơi cứng, nên mang ghế đỏ đến cho ngài ngồi cho thoải mái."
Phòng xử án ồ lên ầm ĩ. Đây là lần đầu tiên có người dám "thách thức" uy quyền của thẩm phán. Tuy nhiên, vẻ mặt của thẩm phán Đỗ vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
"Cảm ơn cháu, Conan", thẩm phán Đỗ nói, "Ta rất trân trọng lòng tốt của cháu. Tuy nhiên, ta phải tuân thủ quy định của tòa. Ta sẽ không thể ngồi trên chiếc ghế đỏ này."
Conan vô cùng thất vọng, nhưng vẫn cố hiểu cho thẩm phán. "Vâng, thưa ngài", cậu nói, "Tôi biết rồi."
Conan nhẹ nhàng đặt chiếc ghế đỏ xuống góc phòng xử án và trở về chỗ ngồi của mình. Thẩm phán Đỗ nhìn theo bóng cậu bé, khóe môi nở một nụ cười mỉm.
Mặc dù không thể ngồi trên chiếc ghế đỏ của Conan, nhưng hành động của cậu bé đã khiến thẩm phán Đỗ hiểu rằng mình không cô đơn. Ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất, vẫn luôn có những người quan tâm và hỗ trợ ông.
Con mắt sắc bén của thẩm phán Đỗ hướng về phía phát ra tiếng động. Trước sự kinh ngạc của mọi người, cậu nhóc thám tử conan ung dung tiến vào phòng xử án, trên vai vác một chiếc ghế đỏ.
"Thưa thẩm phán", Conan nói, giọng nói trong trẻo pha chút ngại ngùng, "Tôi thấy ngài ngồi ghế đen hơi cứng, nên mang ghế đỏ đến cho ngài ngồi cho thoải mái."
Phòng xử án ồ lên ầm ĩ. Đây là lần đầu tiên có người dám "thách thức" uy quyền của thẩm phán. Tuy nhiên, vẻ mặt của thẩm phán Đỗ vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
"Cảm ơn cháu, Conan", thẩm phán Đỗ nói, "Ta rất trân trọng lòng tốt của cháu. Tuy nhiên, ta phải tuân thủ quy định của tòa. Ta sẽ không thể ngồi trên chiếc ghế đỏ này."
Conan vô cùng thất vọng, nhưng vẫn cố hiểu cho thẩm phán. "Vâng, thưa ngài", cậu nói, "Tôi biết rồi."
Conan nhẹ nhàng đặt chiếc ghế đỏ xuống góc phòng xử án và trở về chỗ ngồi của mình. Thẩm phán Đỗ nhìn theo bóng cậu bé, khóe môi nở một nụ cười mỉm.
Mặc dù không thể ngồi trên chiếc ghế đỏ của Conan, nhưng hành động của cậu bé đã khiến thẩm phán Đỗ hiểu rằng mình không cô đơn. Ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất, vẫn luôn có những người quan tâm và hỗ trợ ông.