Trong màn sương mịt mù của buổi sáng u buồn, tôi đứng lặng trước cánh cổng nơi tình yêu của đời tôi từng ra đi. Mỗi bước ta đi xa nhau, tôi như chết đi một nửa linh hồn, để lại một khoảng trống không thể nào lấp đầy trong trái tim tôi.
Khi đôi mắt tôi nhìn theo dáng hình quen thuộc ấy khuất dần, nỗi đau xé nát tâm can như hàng ngàn mũi dao đâm vào lồng ngực. Tôi muốn chạy theo, níu giữ người ấy ở lại, nhưng đôi chân như đóng băng tại chỗ.
Những lời hứa hẹn, những nụ hôn ngọt ngào giờ chỉ còn là kỷ niệm đau đớn. Mỗi hơi thở của tôi đều nặng nề như đeo trên mình sức nặng của cả thế giới. Nỗi cô đơn như màn đêm bao phủ lấy tôi, nhấn chìm tôi vào một nỗi tuyệt vọng không thể thoát ra.
Những ngày tháng sau đó trôi qua như một cơn ác mộng. Tôi không còn cảm thấy được bất cứ niềm vui nào, chỉ có nỗi đau đớn dai dẳng đeo bám tôi từng khoảnh khắc. Giấc ngủ của tôi bị những giấc mơ ám ảnh, nơi người ấy mỉm cười và chào tạm biệt, để lại tôi một mình trong màn đêm cô đơn.
Tôi cố gắng chôn vùi cảm xúc vào công việc, nhưng hình bóng người ấy vẫn ám ảnh tôi trong từng suy nghĩ. Mỗi bước đi, mỗi tiếng cười đều gợi nhớ đến những khoảnh khắc hạnh phúc giờ đã thành quá khứ.
Ngày thiên địa ra đi, tôi như chết đi một nửa linh hồn. Một nửa của tôi vẫn còn nơi ấy, mắc kẹt trong kỷ niệm và nỗi đau. Và nửa còn lại, nửa sống nửa chết, lang thang như một linh hồn lang thang mất phương hướng.
Tôi biết rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng tôi không chắc mình có thể chịu đựng được nỗi đau này trong bao lâu nữa. Một nửa linh hồn của tôi đã ra đi, và tôi không biết mình có bao giờ có thể tìm lại được trọn vẹn không.
Khi đôi mắt tôi nhìn theo dáng hình quen thuộc ấy khuất dần, nỗi đau xé nát tâm can như hàng ngàn mũi dao đâm vào lồng ngực. Tôi muốn chạy theo, níu giữ người ấy ở lại, nhưng đôi chân như đóng băng tại chỗ.
Những lời hứa hẹn, những nụ hôn ngọt ngào giờ chỉ còn là kỷ niệm đau đớn. Mỗi hơi thở của tôi đều nặng nề như đeo trên mình sức nặng của cả thế giới. Nỗi cô đơn như màn đêm bao phủ lấy tôi, nhấn chìm tôi vào một nỗi tuyệt vọng không thể thoát ra.
Những ngày tháng sau đó trôi qua như một cơn ác mộng. Tôi không còn cảm thấy được bất cứ niềm vui nào, chỉ có nỗi đau đớn dai dẳng đeo bám tôi từng khoảnh khắc. Giấc ngủ của tôi bị những giấc mơ ám ảnh, nơi người ấy mỉm cười và chào tạm biệt, để lại tôi một mình trong màn đêm cô đơn.
Tôi cố gắng chôn vùi cảm xúc vào công việc, nhưng hình bóng người ấy vẫn ám ảnh tôi trong từng suy nghĩ. Mỗi bước đi, mỗi tiếng cười đều gợi nhớ đến những khoảnh khắc hạnh phúc giờ đã thành quá khứ.
Ngày thiên địa ra đi, tôi như chết đi một nửa linh hồn. Một nửa của tôi vẫn còn nơi ấy, mắc kẹt trong kỷ niệm và nỗi đau. Và nửa còn lại, nửa sống nửa chết, lang thang như một linh hồn lang thang mất phương hướng.
Tôi biết rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng tôi không chắc mình có thể chịu đựng được nỗi đau này trong bao lâu nữa. Một nửa linh hồn của tôi đã ra đi, và tôi không biết mình có bao giờ có thể tìm lại được trọn vẹn không.