Giữa màn đêm tĩnh mịch, một bóng người lén lút trèo qua bức tường cao của trại tạm giam. Người đàn ông đó, tên là Nam, đã trốn trại để về thăm vợ vừa sinh.
Trái tim Nam đập thình thịch khi anh đi bộ trong bóng tối, nỗi sợ hãi đan xen với niềm háo hức. Anh đã bị bắt vì một tội danh anh không phạm, nhưng xét xử cứ bị hoãn lại. Anh vô cùng nhớ vợ mình, Nhi, và đứa con mới sinh của họ.
Khi anh đến trước ngôi nhà của mình, anh ngập tràn hạnh phúc. Anh lặng lẽ mở cửa, cố gắng không gây tiếng động. Vợ của anh đang ngủ trong phòng ngủ, trên tay bế đứa con trai bé bỏng của họ, Minh.
Nam tiến lại gần và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu vợ. Nhi giật mình tỉnh dậy, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc.
"Nam!", cô thốt lên, vừa mừng rỡ vừa lo lắng. "Em đã trốn trại à?"
"Ừ", Nam nói, "Anh nhớ em và con quá".
Hai vợ chồng ôm chầm lấy nhau, nước mắt hạnh phúc lăn trên má. Nam ngồi xuống bên cạnh Nhi, bế Minh trên tay. Cậu bé nhỏ nhắn ngủ rất ngon lành.
Họ dành cả đêm bên nhau, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Nam kể cho Nhi nghe về những khó khăn mà anh phải đối mặt trong trại giam, còn Nhi kể cho anh về những ngày tháng大変 cô đơn của mình khi không có anh bên cạnh.
Khi bình minh ló dạng, Nam biết mình phải đi. Anh ôm vợ và con trai lần cuối, hứa sẽ sớm trở lại với họ.
Trên đường trở về trại giam, anh suy ngẫm về đêm đoàn tụ ngắn ngủi của mình. Dù chỉ là một đêm, nhưng nó đã giúp anh tràn đầy hy vọng và sức mạnh để vượt qua những khó khăn phía trước. Anh biết rằng mình sẽ không bao giờ quên đêm anh trốn trại để về thăm vợ mới sinh.
Trái tim Nam đập thình thịch khi anh đi bộ trong bóng tối, nỗi sợ hãi đan xen với niềm háo hức. Anh đã bị bắt vì một tội danh anh không phạm, nhưng xét xử cứ bị hoãn lại. Anh vô cùng nhớ vợ mình, Nhi, và đứa con mới sinh của họ.
Khi anh đến trước ngôi nhà của mình, anh ngập tràn hạnh phúc. Anh lặng lẽ mở cửa, cố gắng không gây tiếng động. Vợ của anh đang ngủ trong phòng ngủ, trên tay bế đứa con trai bé bỏng của họ, Minh.
Nam tiến lại gần và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu vợ. Nhi giật mình tỉnh dậy, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc.
"Nam!", cô thốt lên, vừa mừng rỡ vừa lo lắng. "Em đã trốn trại à?"
"Ừ", Nam nói, "Anh nhớ em và con quá".
Hai vợ chồng ôm chầm lấy nhau, nước mắt hạnh phúc lăn trên má. Nam ngồi xuống bên cạnh Nhi, bế Minh trên tay. Cậu bé nhỏ nhắn ngủ rất ngon lành.
Họ dành cả đêm bên nhau, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Nam kể cho Nhi nghe về những khó khăn mà anh phải đối mặt trong trại giam, còn Nhi kể cho anh về những ngày tháng大変 cô đơn của mình khi không có anh bên cạnh.
Khi bình minh ló dạng, Nam biết mình phải đi. Anh ôm vợ và con trai lần cuối, hứa sẽ sớm trở lại với họ.
Trên đường trở về trại giam, anh suy ngẫm về đêm đoàn tụ ngắn ngủi của mình. Dù chỉ là một đêm, nhưng nó đã giúp anh tràn đầy hy vọng và sức mạnh để vượt qua những khó khăn phía trước. Anh biết rằng mình sẽ không bao giờ quên đêm anh trốn trại để về thăm vợ mới sinh.