Sáng tinh mơ, tôi bước vào một quán cafe nhỏ ở vùng cao nguyên. Không gian ấm cúng với mùi cafe thơm nồng hun hút. Ngồi xuống một góc bàn, tôi gọi một ly cappuccino và lấy điện thoại ra lướt mạng.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc rap ầm ĩ vọng ra từ quầy pha chế. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái mặc trang phục dân tộc đang đứng sau máy, đôi tay thoăn thoắt pha chế đồ uống. Trên môi cô gái nở một nụ cười rạng rỡ, mắt lấp lánh sự tự tin.
Tuy nhiên, khi tiếng nhạc rap cứ liên tục vang lên, tôi bắt đầu thấy khó chịu. Đoạn nhạc này không phù hợp với không gian và gu của tôi. Đang tính yêu cầu nhân viên tắt nhạc, thì mắt tôi bắt gặp một dòng chữ viết trên tấm bảng nhỏ treo ở trước quầy: "Hãy trân trọng bản sắc văn hóa của chúng tôi".
Tôi hiểu ra rằng, cô gái kia không chỉ là một nhân viên pha chế bình thường. Cô ấy là một người con của núi rừng, mang trong mình niềm tự hào về văn hóa dân tộc. Tiếng nhạc rap ầm ĩ kia không phải là sự thiếu tôn trọng, mà là một cách thể hiện sự tự do, phóng khoáng của những người con miền núi.
Tôi đi đến quầy, mỉm cười với cô gái và nói: "Cảm ơn em vì ly cafe tuyệt vời. Em rất chất".
Cô gái ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười tươi rói: "Cảm ơn anh ạ".
Thay vì bỏ ly cafe lại, tôi nhấp một ngụm thưởng thức. Vị cafe đậm đà, thơm nồng, hòa quyện cùng tiếng nhạc rap sôi động, tạo nên một trải nghiệm không thể nào quên. Tôi cảm thấy mình như đang hòa mình vào một thế giới văn hóa mới, đầy màu sắc và sức sống.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc rap ầm ĩ vọng ra từ quầy pha chế. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái mặc trang phục dân tộc đang đứng sau máy, đôi tay thoăn thoắt pha chế đồ uống. Trên môi cô gái nở một nụ cười rạng rỡ, mắt lấp lánh sự tự tin.
Tuy nhiên, khi tiếng nhạc rap cứ liên tục vang lên, tôi bắt đầu thấy khó chịu. Đoạn nhạc này không phù hợp với không gian và gu của tôi. Đang tính yêu cầu nhân viên tắt nhạc, thì mắt tôi bắt gặp một dòng chữ viết trên tấm bảng nhỏ treo ở trước quầy: "Hãy trân trọng bản sắc văn hóa của chúng tôi".
Tôi hiểu ra rằng, cô gái kia không chỉ là một nhân viên pha chế bình thường. Cô ấy là một người con của núi rừng, mang trong mình niềm tự hào về văn hóa dân tộc. Tiếng nhạc rap ầm ĩ kia không phải là sự thiếu tôn trọng, mà là một cách thể hiện sự tự do, phóng khoáng của những người con miền núi.
Tôi đi đến quầy, mỉm cười với cô gái và nói: "Cảm ơn em vì ly cafe tuyệt vời. Em rất chất".
Cô gái ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười tươi rói: "Cảm ơn anh ạ".
Thay vì bỏ ly cafe lại, tôi nhấp một ngụm thưởng thức. Vị cafe đậm đà, thơm nồng, hòa quyện cùng tiếng nhạc rap sôi động, tạo nên một trải nghiệm không thể nào quên. Tôi cảm thấy mình như đang hòa mình vào một thế giới văn hóa mới, đầy màu sắc và sức sống.