Khi ông Jones, một người Mỹ kiêu hãnh, đặt chân đến Singapore lần đầu tiên, ông đã rất ngạc nhiên bởi sự khác biệt trong tiếng Anh của người châu Á:
"Xin chào," ông nói với một nhân viên khách sạn.
"Xin chào, anh có khỏe không, anh Jones?" người nhân viên trả lời.
Ông Jones sửng sốt. "Anh biết tên tôi sao?" ông hỏi.
"Tất nhiên rồi! Họ tên và lịch sử đặt phòng của anh đã được gửi trước cho chúng tôi," người nhân viên giải thích.
Khi ông Jones vào phòng, ông nhận thấy một tờ giấy nhỏ trên bàn bên cạnh giường:
"Xin chào anh Jones! Chúng tôi rất vui mừng được chào đón anh. Vui lòng thông báo cho chúng tôi nếu anh cần bất cứ thứ gì. - Đội ngũ khách sạn Aloysius"
"Thật không thể tin được!" ông Jones lẩm bẩm. "Họ quan tâm đến tôi hơn cả gia đình tôi!"
Khi ông đi ăn sáng, ông phát hiện ra rằng hầu hết người Singapore đều nói tiếng Anh trôi chảy như người bản xứ.
"Ồ, con rất xin lỗi," một cậu bé phục vụ bàn nói khi vô tình làm rơi một ly nước. "Con không cố ý đâu."
Ông Jones không thể kìm được nụ cười. "Không sao đâu, con trai," ông nói. "Thật lịch sự khi con xin lỗi ngay cả khi con không làm gì sai."
Khi ông đi dạo quanh thành phố, ông nghe thấy một người đàn ông nói "eh" suốt.
"Eh," ông ta nói với người bán hàng rong. "Cho tôi một ly cendol."
Ông Jones nhìn thấy người bán hàng rong gật đầu và trả lời, "Vâng, thưa anh."
Ông Jones nhận ra rằng "eh" trong tiếng Anh của người Singapore là một cách lịch sự để thu hút sự chú ý của ai đó, giống như "excuse me" trong tiếng Anh Mỹ.
Khi ông rời khỏi Singapore, ông Jones bị choáng ngợp bởi sự khác biệt sâu sắc trong tiếng Anh của người châu Á. Ông nhận ra rằng tiếng Anh không chỉ là một ngôn ngữ, mà còn là một biểu hiện độc đáo về văn hóa và xã hội.
"Xin chào," ông nói với một nhân viên khách sạn.
"Xin chào, anh có khỏe không, anh Jones?" người nhân viên trả lời.
Ông Jones sửng sốt. "Anh biết tên tôi sao?" ông hỏi.
"Tất nhiên rồi! Họ tên và lịch sử đặt phòng của anh đã được gửi trước cho chúng tôi," người nhân viên giải thích.
Khi ông Jones vào phòng, ông nhận thấy một tờ giấy nhỏ trên bàn bên cạnh giường:
"Xin chào anh Jones! Chúng tôi rất vui mừng được chào đón anh. Vui lòng thông báo cho chúng tôi nếu anh cần bất cứ thứ gì. - Đội ngũ khách sạn Aloysius"
"Thật không thể tin được!" ông Jones lẩm bẩm. "Họ quan tâm đến tôi hơn cả gia đình tôi!"
Khi ông đi ăn sáng, ông phát hiện ra rằng hầu hết người Singapore đều nói tiếng Anh trôi chảy như người bản xứ.
"Ồ, con rất xin lỗi," một cậu bé phục vụ bàn nói khi vô tình làm rơi một ly nước. "Con không cố ý đâu."
Ông Jones không thể kìm được nụ cười. "Không sao đâu, con trai," ông nói. "Thật lịch sự khi con xin lỗi ngay cả khi con không làm gì sai."
Khi ông đi dạo quanh thành phố, ông nghe thấy một người đàn ông nói "eh" suốt.
"Eh," ông ta nói với người bán hàng rong. "Cho tôi một ly cendol."
Ông Jones nhìn thấy người bán hàng rong gật đầu và trả lời, "Vâng, thưa anh."
Ông Jones nhận ra rằng "eh" trong tiếng Anh của người Singapore là một cách lịch sự để thu hút sự chú ý của ai đó, giống như "excuse me" trong tiếng Anh Mỹ.
Khi ông rời khỏi Singapore, ông Jones bị choáng ngợp bởi sự khác biệt sâu sắc trong tiếng Anh của người châu Á. Ông nhận ra rằng tiếng Anh không chỉ là một ngôn ngữ, mà còn là một biểu hiện độc đáo về văn hóa và xã hội.