Phanvinhtruong2011
Nhân Viên
Trong căn phòng họp trầm mặc của Dinh Độc Lập, tôi, một nhà báo trẻ tên Minh, đứng tim đập như trống dồn. Đôi mắt tôi dán chặt vào ống kính máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc lịch sử sắp diễn ra.
Những ngày trước, tin đồn về cuộc Tổng tiến công của Quân giải phóng miền Nam vào Sài Gòn râm ran. Tôi đã lặn lội đến các chiến trường, ghi chép những câu chuyện về sự hy sinh anh dũng của những người lính. Nhưng khoảnh khắc này, khi đứng trước cánh cổng dinh Tổng thống, tôi cảm thấy một cảm giác lạ lùng.
Đúng 11 giờ 30 phút, những chiếc xe tăng đầu tiên ầm ầm phá tan cánh cổng. Người dân Sài Gòn đổ xô ra đường, hò reo chào đón những người giải phóng. Tôi kịp chớp một tấm ảnh những người lính tiến vào, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ.
Tiếp theo là bức ảnh lịch sử khi lá cờ Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam được kéo lên trên nóc Dinh Độc Lập. Lá cờ tung bay trong gió, tượng trưng cho chiến thắng của cả một dân tộc.
Tôi nín thở, cố gắng ghi lại từng khoảnh khắc quý giá. Những tiếng súng nổ vẫn vang lên, nhưng tôi không còn sợ hãi. Tôi biết rằng, đất nước tôi đã được giải phóng, và tôi đã có nhiệm vụ ghi lại những sự kiện lịch sử này.
Khuôn mặt của những người lính in sâu vào tâm trí tôi. Đó là những khuôn mặt của sự dũng cảm, sự hy sinh và niềm hạnh phúc. Tôi biết rằng, những bức ảnh này sẽ trở thành một phần của lịch sử, kể cho thế hệ mai sau về cuộc chiến gian khổ mà chúng ta đã trải qua.
Những khoảnh khắc đó đã mãi mãi thay đổi cuộc đời tôi. Tôi được chứng kiến tận mắt sự sụp đổ của một chế độ độc tài và sự ra đời của một Việt Nam thống nhất. Là một nhà báo, tôi tự hào vì đã có thể ghi lại những khoảnh khắc lịch sử này và chia sẻ chúng với thế giới.
Những ngày trước, tin đồn về cuộc Tổng tiến công của Quân giải phóng miền Nam vào Sài Gòn râm ran. Tôi đã lặn lội đến các chiến trường, ghi chép những câu chuyện về sự hy sinh anh dũng của những người lính. Nhưng khoảnh khắc này, khi đứng trước cánh cổng dinh Tổng thống, tôi cảm thấy một cảm giác lạ lùng.
Đúng 11 giờ 30 phút, những chiếc xe tăng đầu tiên ầm ầm phá tan cánh cổng. Người dân Sài Gòn đổ xô ra đường, hò reo chào đón những người giải phóng. Tôi kịp chớp một tấm ảnh những người lính tiến vào, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ.
Tiếp theo là bức ảnh lịch sử khi lá cờ Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam được kéo lên trên nóc Dinh Độc Lập. Lá cờ tung bay trong gió, tượng trưng cho chiến thắng của cả một dân tộc.
Tôi nín thở, cố gắng ghi lại từng khoảnh khắc quý giá. Những tiếng súng nổ vẫn vang lên, nhưng tôi không còn sợ hãi. Tôi biết rằng, đất nước tôi đã được giải phóng, và tôi đã có nhiệm vụ ghi lại những sự kiện lịch sử này.
Khuôn mặt của những người lính in sâu vào tâm trí tôi. Đó là những khuôn mặt của sự dũng cảm, sự hy sinh và niềm hạnh phúc. Tôi biết rằng, những bức ảnh này sẽ trở thành một phần của lịch sử, kể cho thế hệ mai sau về cuộc chiến gian khổ mà chúng ta đã trải qua.
Những khoảnh khắc đó đã mãi mãi thay đổi cuộc đời tôi. Tôi được chứng kiến tận mắt sự sụp đổ của một chế độ độc tài và sự ra đời của một Việt Nam thống nhất. Là một nhà báo, tôi tự hào vì đã có thể ghi lại những khoảnh khắc lịch sử này và chia sẻ chúng với thế giới.